Chương 505
Hổ mẹ rất đồng tình, nhẹ nhàng rống lên một tiếng đáp lại nhóc con.
Và thế là đám người bọn họ đi tìm Vân Trác Việt dưới sự dẫn đường của Sở Thiên. Trên đường gặp dị năng giả tuần tra, Sở Thiên đều dặn dò bọn họ đề cao cảnh giác, tiếp theo có thể sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm.
...
Một bên khác, sau khi Vân Trác Việt ra tay không thành thì trốn vào đám đông cũng không đi xa, ánh mắt của gã luôn khóa chặt trên người cô bé và hổ trắng lớn biến dị. Mãi đến khi gã nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện, tiếng chuông cảnh báo bỗng kêu to, sợ một màn tùy tiện này của bản thân sẽ làm hỗn loạn kế hoạch đánh bại hang Tiêu Tiền. Theo bọn họ một hồi lâu, lại suýt bị Sở Thiên phát hiện, gã vội vội vàng vàng chạy về trụ sở ở hang Tiêu Tiền.
Lúc gã trở lại, Cao Nhược Lâm không biết mới đi đâu về mà toàn thân tỏa ra mùi vị đã được thỏa mãn. Nếu là ngày trước thì Vân Trác Việt sẽ trêu ghẹo một phen, thậm chí là nhào tới, nhưng lúc này gã không có suy nghĩ kiều diễm này. Gã nắm chặt lấy cánh tay của Cao Nhược Lâm.
Cao Nhược Lâm thuận thế dựa sát vào trong ngực Vân Trác Việt: "Trác Việt, anh làm sao vậy? Luống cuống cái gì?"
Vân Trác Việt không đẩy cô ả ra, gấp rút nói: "Nhược Lâm, kế hoạch có thay đổi lập tức thông báo Kỷ Chính ra tay ngay bây giờ!"
"Ra tay ngay bây giờ ư? Trác Việt, anh có bị điên không? Sao lại đột ngột như vậy?"
Vân Trác Việt cũng cảm thấy hối hận, hối hận mình không nghe lời cảnh báo của Thạch Ngọc Cầm, không biết tự lượng sức mình muốn đi khống chế hổ trắng lớn biến dị cao hơn bản thân một cấp.
Nghĩ như vậy, Vân Trác Việt vội vàng kể lại chuyện xảy ra ở chợ đêm cho Cao Nhược Lâm.
Trong lòng Cao Nhược Lâm biết không ổn, nhưng còn có chút may mắn: "Cuống cái gì? Đứa bé đó có quan hệ tốt với Sở Thiên, nhưng không có nghĩa là nó biết anh đã thức tỉnh dị năng gì mà."
Dứt lời, cô ta vỗ vỗ cánh tay Vân Trác Việt trấn an.
Thật ra Vân Trác Việt cũng cảm thấy như vậy, có điều nghĩ tới hai cặp mắt màu lam nhạt cực kì giống nhau đó như có thể nhìn thấu gã, điều này khiến đáy lòng của gã không hiểu sao lại vô thức dấy lên sự bất an mãnh liệt.
Sự bất an khiến gã không thể nào bình tĩnh lại được, còn kiên định suy nghĩ về kế hoạch trước thời hạn.
"Nhược Lâm, để đề phòng chúng ta vẫn nên hành động sớm đi!"
Cao Nhược Lâm rời khỏi vòng tay của Vân Trác Việt, lông mày nhíu chặt lại: "Anh chắc chứ?"
Vân Trác Việt đi về phía cửa sổ như đáp lại cô ả, ở đó treo một cái lồng chim tinh xảo, trong lồng chim nhốt một con chim sẻ lớn bằng bàn tay người trưởng thành.
Gã mở lồng chim ra rồi đưa tay vào, nhẹ nhàng đụng đụng đầu của chim sẻ.
Chim sẻ nghiêng đầu và cọ vào ngón tay của Vân Trác Việt.
Thấy thế, tâm trạng của Vân Trác Việt có hơi khá lên. Gã dùng dị năng khống chế truyền đạt nhiệm vụ bản thân cho chim sẻ biến dị, sau đó nhẹ nhàng cầm lồng chim và thả nó bay đi.
Chim sẻ vỗ vỗ cánh rồi bay vài vòng trước mặt Vân Trác Việt, cuối cùng bay ra khỏi hang Tiêu Tiền dưới ánh mắt kỳ vọng của gã.
"Anh điên rồi!" Cao Nhược Lâm dường như không thể tin được, chim sẻ biến dị này là đòn sát thủ của Vân Trác Việt!
Vân Trác Việt quay đầu nhìn cô ta, đáy mắt lóe lên sự điên cuồng mà chính gã cũng không phát hiện ra: "Thành hay bại là do lần hành động này!"
Cao Nhược Lâm như bị Vân Trác Việt lây nhiễm, cô ả nhếch miệng, cầm lấy điện thoại vệ tinh bấm gọi điện thoại vệ tinh của Kỷ Chính.
Kỷ Chính sớm đã chờ không nổi, cho nên sau khi nghe Cao Nhược Lâm nói sẽ thực hiện kế hoạch trước thời hạn bèn vui mừng không thôi. Hắn dặn dò cấp dưới lén lút lẻn về hang Tiêu Tiền, dự định giết cho Sở Thiên và Ôn Khang trở tay không kịp!
Cao Nhược Lâm cúp điện thoại rồi nhìn về phía Vân Trác Việt.