Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 506

Chương 506
"Xong rồi."

"Ừm."

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

"Chờ đợi thôi."

"Không nói một câu với Thạch Ngọc Cầm sao?" Cao Nhược Lâm nhíu mày.

Lúc này Vân Trác Việt mới nghĩ đến Thạch Ngọc Cầm, cau mày: "Cô ta là một dị năng giả không gian thì có thể giúp được gì chứ?"

Cho đến bây giờ, gã vẫn khó mà tin được một dị năng giả không gian chưa thức tỉnh được khả năng tấn công mạnh mẽ, lại có thể trở thành đội trưởng của một trong những của tiểu đội được phái ra ngoài. Thế nên gã gần như không hề nói kế hoạch lần như cho Thạch Ngọc Cầm biết, chứ đừng nói tới việc hành động trước thời hạn.

"Được thôi." Cao Nhược Lâm chu mỏ một cái, rõ ràng cũng vui vẻ: "Phải bao lâu thì chim sẻ biến dị mới có thể tập hợp lại?"

"Dựa theo tốc độ của chúng thì ít nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ."

Nửa tiếng?

Cao Nhược Lâm liếm liếm môi, cô ả động lòng không chịu nổi khi nghĩ đến luồng sức mạnh điên cuồng vừa rồi của Vân Trác Việt. Thân thể cô ả cũng trôi theo suy nghĩ của mình, mềm mại không xương dựa sát vào nhau.

"Nửa tiếng, còn lâu lắm đó."

Vân Trác Việt tức giận bóp gương mặt còn hiện lên sự quyến rũ của cô ả: "Làm sao? Đàn ông hoang dã bên ngoài vẫn chưa thỏa mãn được em hả?"

"Đáng ghét, người bên ngoài sao giỏi như anh được?"

Lời này khiến Vân Trác Việt cười phá lên, nghĩ đến nửa tiếng quả thực còn rất dài, vẫn có thể làm chuyện mà họ thích.

Nghĩ như vậy, gã đè xuống, Cao Nhược Lâm cũng mỉm cười ôm lấy cổ của Vân Trác Việt.

***

Dưới sự hướng dẫn của Sở Thiên, bọn họ nhanh chóng trở lại quán rượu, biết được đám người Vân Trác Việt ở tầng mười tám thì đi thang máy lên trên, trùng hợp lại gặp được Nhan Dục Chương đang đi xuống tìm Cố Hựu Kỳ. Mấy người trố mắt nhìn nhau, Nhan Dục Chương còn chưa kịp hỏi tại sao bọn họ lại chung một chỗ với Sở Thiên thì Cố Hựu Kỳ đã nói trước.

“Chương Tử, có việc khẩn cấp! Cậu dẫn người tới khống chế Thạch Ngọc Cầm đi!”

Mặc dù không biết dị năng giả hệ không gian Thạch Ngọc Cầm này có liên kết với Vân Trác Việt để mưu hại Sở Thiên hay không, nhưng anh ta vẫn quyết định khống chế cô ta lại trước rồi tra hỏi sau.

Nhan Dục Chương thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Hựu Kỳ thì không hỏi nhiều, nhanh chóng đồng ý.

Cứ như vậy, Thạch Ngọc Cầm còn đang ở trong phòng suy nghĩ nên nắm giữ sức mạnh dị năng hệ không gian này như nào, đã bị mấy người Nhan Dục Chương phá cửa xông vào khống chế.

Thạch Ngọc Cầm có hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Anh Nhan, anh có ý gì vậy?”

Phá cửa xông vào? Có phải bọn họ quên mất nơi này là hang Tiêu Tiền, không phải là nơi đám người họ có thể làm càn rồi không?

“Tay sai của khu nghiên cứu!” Nhan Dục Chương vẫn không nói gì, nhưng một người phụ nữ có khuôn mặt thanh tú đứng ở phía sau hung dữ nhổ nước bọt về phía Thạch Ngọc Cầm.

Một câu này khiến mặt của Thạch Ngọc Cầm trắng bệch, hai tay nắm chặt thành quả đấm.

Sao họ có thể biết được?

Là ai? Là ai đã làm bại lộ thân phận của cô ta?

Thạch Ngọc Cầm hốt hoảng nghĩ tới Thẩm Chi Hủ, ý thức được bản thân không lấy được thứ mình muốn từ chỗ của anh thì vội vàng nói: “Thẩm Chi Hủ đâu? Tôi muốn gặp Thẩm Chi Hủ!”

“Cô im miệng đi! Đồ tay sai này, cô cho rằng anh Thẩm là người muốn gặp có thể gặp được ngay sao?” Người phụ nữ thanh tú lại nói.

“Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện!” Cho dù Thạch Ngọc Cầm có trở thành tù nhân thì cô ta vẫn không sợ người phụ nữ thanh tú này.

Người phụ nữ thanh tú thấy Thạch Ngọc Cầm kiêu ngạo như vậy thì tức giận muốn tiến lên dạy dỗ cho cô ta một bài học, để cô ta biết tù nhân nên có thái độ như thế nào, nhưng lại bị Nhan Dục Chương ngăn cản.

“Mộng Nguyệt, đừng xúc động.”

Hàn Mộng Nguyệt nghe thấy vậy, chỉ có thể hung dữ lườm Thạch Ngọc Cầm.

“Tôi muốn gặp Thẩm Chi Hủ!” Thạch Ngọc Cầm không nhìn Hàn Mộng Nguyệt, mà nhìn chằm chằm Nhan Dục Chương.

 


Bình Luận (0)
Comment