Chương 507
Vào lúc này Nhan Dục Chương mới mở miệng như đang bố trí: “Thạch Ngọc Cầm, cô an phận một chút đi.”
Vào lúc này Thẩm Chi Hủ đang đi làm chuyện lớn với đại ca nhà cậu ta, sao có thể hạ cố tới gặp một nhân vật nhỏ bé như Thạch Ngọc Cầm được?
Nhan Dục Chương nghĩ như vậy, hỏi tiếp: “Cô nói đi, cô dẫn chúng tôi tới hang Tiêu Tiền, có phải muốn một lưới bắt gọn chúng tôi và hang Tiêu Tiền không?”
Thạch Ngọc Cầm không hiểu Nhan Dục Chương đang nói gì, chân mày nhíu chặt: “Tôi không hiểu anh đang nói gì cả!”
Cô ta đưa họ tới hang Tiêu Tiền bởi vì nơi này có cách đưa bọn họ trở về căn cứ Đông Nam nhanh hơn, nhưng không ngờ Vân Trác Việt và Cao Nhược Lâm cũng thi hành nhiệm vụ ở hang Tiêu Tiền. Về phần hai người họ thi hành nhiệm vụ gì ở hang Tiêu Tiền thì Thạch Ngọc Cầm hoàn toàn không biết.
Nhan Dục Chương cho là Thạch Ngọc Cầm cứng miệng, không muốn nói gì cả, chỉ cười lạnh không lên tiếng, cho dù Thạch Ngọc Cầm có ầm ĩ đòi gặp Thẩm Chi Hủ như thế nào thì bọn họ cũng coi như không nghe thấy.
Một bên khác, mấy người Thẩm Chi Hủ vừa đến tầng mười tám đã nhanh chân chạy tới trước cửa căn phòng bọn Vân Trác Việt đang ở. Không chờ ánh mắt bọn họ giao nhau, chân dài của Sở Thiên đạp một cái, nhìn cửa phòng cứng rắn bị gã đạp một cước văng ra xa, bên trong phòng trống rỗng nhưng vẫn còn ngập tràn hơi thở mập mờ.
Vẻ mặt Thẩm Chi Hủ lạnh lùng, ngay lập tức che kín mũi của Kiều Nghệ.
Kiều Nghệ không kịp phản ứng, mở to đôi mắt trong veo nhìn Người đẹp ốm yếu với vẻ khó hiểu.
Dưới ánh nhìn ngây thơ như thế, Thẩm Chi Hủ hiếm khi mất tự nhiên quay mặt né tránh ánh mắt cô, xấu hổ khi phải giải thích bầu không khí mập mờ ở trong phòng sau khi nam nữ làm việc xong. Anh không muốn để hổ trắng nhỏ ngửi thấy mùi hương này khiến nó làm bẩn mũi của cô, cho nên anh bịt kín mũi của cô lại.
"Người đẹp ốm yếu, có chuyện gì vậy?" Mặc dù Kiều Nghệ bị che kín mũi, miệng cũng bị che, nhưng cô vẫn có thể nói chuyện, chỉ là giọng nói có hơi ngắt quãng.
"Không có, không có gì."
Lúc này Sở Thiên vừa lao vào phòng cũng đen mặt: "Không có ai ở đây cả!"
"Bọn họ trốn rồi sao?" Cố Hựu Kỳ cảm thấy mình và mọi người đến đây quá muộn, đôi gian phu dâm phụ ở phòng nghiên cứu trước khi đi còn làm một trận, đúng là buồn nôn chết mất!
Cố Hựu Kỳ cảm thấy không khí ở chỗ này đã bị ô nhiễm, lại thấy Thẩm Chi Hủ còn đang bịt mũi của hổ trắng nhỏ, âm thầm khen ngợi anh, sau đó bàn tay to lớn kéo tay nắm cửa, đóng cửa ngăn cản không khí bên trong.
"Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?" Cố Hựu Kỳ hỏi.
Sở Thiên nhíu mày, gã chưa kịp mở miệng, tiếng còi báo động chói tai lại vang lên một lần nữa.
"Xảy ra chuyện rồi!" Con ngươi Sở Thiên co rụt lại, bỗng nhiên chạy tới bên ngoài cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, ánh sáng mạnh chiếu rọi xuống, chỉ thấy bên trên hang Tiêu Tiền tụ tập vô số loài chim biến dị. Bọn chúng đang bay vòng quanh trên không trung, sử dụng các loại dị năng cố gắng tấn công vào hang Tiêu Tiền.
"Đáng chết!” Đồng tử của Sở Thiên co lại, không giải thích quá nhiều với mấy người Cố Hựu Kỳ, lập tức xông ra ngoài.
Đám người Thẩm Chi Hủ thấy thế, cũng theo sát phía sau.
Trong thang máy, Cố Hựu Kỳ thấy Sở Thiên thở dồn dập thì vỗ vai gã an ủi: "Xem ra Vân Trác Việt này thật sự có thể khống chế động vật biến dị, hiện tại bọn họ vẫn đang hành động."
Sở Thiên nhếch môi, lộ ra vẻ hung dữ tàn nhẫn: "Hôm nay tôi nhất định phải giết chết đám người đó!"
Cố Hựu Kỳ khẽ gật đầu đồng ý.
Chưa đầy ba phút, bọn họ đã ra khỏi khách sạn, lúc này hang Tiêu Tiền vô cùng hỗn loạn, bởi vì chim biến dị vẫn không ngừng bay lượn bên trên không trung, bọn chúng không hề kiêng kỵ tấn công hang tiêu tiền, thành công tránh né những đòn tấn công của dị năng giả trên mặt đất.