Chương 511
“Là mày giết Vân Trác Việt ư?”
Thẩm Chi Hủ thong dong nhìn bốn người trước mặt, dị năng giả có cấp bậc cao nhất trong số bọn họ cũng chỉ cấp 4, không đủ gây sợ hãi.
“Mấy người là người của Kỷ Chính à?” Anh còn rất kiên nhẫn hỏi thăm một câu.
Hầu Chính biết lai lịch của Vân Trác Việt, cho nên nghe thấy Thẩm Chi Hủ hỏi như vậy, gã cũng biết người này chắc chắn là thuộc phe của Sở Thiên và Ôn Khang. Có điều gã không biết kế hoạch của bọn họ đã lộ tẩy từ lúc nào, đối phương còn đến cửa giết chết người giúp đỡ đại ca Kỷ Chính của bọn họ cướp quyền là Vân Trác Việt nữa!
“Thằng đó chỉ có một người! Giết nó đi!”
Hầu Chính lớn tiếng hét lên, dị năng hệ thổ không chút do dự được phóng ra, toàn bộ đòn tấn công đều nhằm thẳng vào Thẩm Chi Hủ ở cách đó không xa.
Anh không tránh không né mà chỉ đứng tại chỗ, cho đến khi công kích sắp rơi vào trên người, không gian trước mặt anh đột nhiên vặn vẹo rồi nuốt chửng lấy đòn đánh hệ thổ của Hầu Chính.
Bốn người gã còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, không gian đằng sau những kẻ này lại vặn vẹo. Đòn tấn công hệ thổ ban đầu từ bên trong lao ra ngoài, tất cả đánh vào trên lưng bốn kẻ kia.
Cứ như vậy, khi bọn họ chưa kịp phản ứng kịp đã chết rồi, hơn nữa ngay cả chết thế nào cũng không biết.
Thẩm Chi Hủ khẽ lắc lắc đầu, ung dung thong thả moi tinh hạch của bốn người Hầu Chính ra.
Anh lại tiếp tục ném găng tay đã bị bẩn đi, bắt đầu nhớ cuộc sống có cây non mini bên cạnh, thế thì không cần anh tự tay moi tinh hạch nữa rồi.
Thẩm Chi Hủ vừa nghĩ, vừa đến nơi hổ trắng nhỏ đang ở.
Mà con hổ trắng nhỏ được anh nhớ nhung không thôi đã nhặt không ít tinh hạch cho Sở Thiên, đồng thời anh cũng phát hiện đàn chim biến dị bay về phía bọn họ bên này vốn đông nghìn nghịt đã ít đi rất nhiều. Dần dần, đàn chim biến dị quanh quẩn trên bầu trời hang Tiêu Tiền gần như đã bị tiêu diệt sạch dưới sự chỉ huy của Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ.
Trong lòng Kiều Nghệ biết điều này nhất định là Người đẹp ốm yếu đã thành công, liền vui mừng đến mức mắt cong cong, lại thấy không gặp nguy hiểm bèn thu hồi dị năng, lon ta lon ton chạy về phía Tiểu Thụ Miêu đã biến thành đại thụ che trời.
Cô vừa mới đến gần một chút, cành cây cứng rắn đã quấn lấy hông Kiều Nghệ, dễ dàng đặt cô xuống bên cạnh hổ trắng lớn đã dừng tấn công.
Hổ mẹ thấy nhóc con đến, nghiêng đầu cọ cọ vào gò má non mềm của cô.
“Mama thật tuyệt vời, giết được không ít loài chim biến dị đấy!”
Hổ mẹ được khen run run râu một cách dè dặt, nhưng mà cái đuôi thật dài lại vui thích vẫy vẫy.
Cây non mini mất hứng, cuốn thi thể của những con chim biến dị lại gần, đong đưa trước mặt hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ: “...”
Cô nhất thời cạn lời, nhưng cũng hiểu ý của nó, cô không keo kiệt lời khen của mình, giòn giã lên tiếng: “Tiểu Thụ Miêu cũng thật tài ba, kiếm được quá trời khẩu phần lương thực cho bản thân luôn!”
Đúng vậy đúng vậy!
Cây non mini phấn khích không thôi, toàn thân nó rung lên, lá cây bao phủ thân cây cũng phát ra tiếng xào xạc.
Sở Thiên dọn dẹp xong những con chim biến dị nghe thấy tiếng động này, không nhịn được ngước mắt lên nhìn. Gã thấy cây đại thụ che trời kia lắc qua lắc lại như con dê lên cơn điên, trong lòng lập tức cảnh giác.
“Đại ca, đây là chuyện gì xảy ra?”
Một người đàn ông cao lớn nhích lại gần Sở Thiên, đó là một trong những thân tín của gã, tên là Ngụy Nhuận. Sáng sớm cậu ta đã chạy đến đây tiếp viện cho đại ca nhà mình, lúc chiến đấu lại thấy cái cây đại thụ biến dị không biết xuất hiện từ lúc nào đang giúp đỡ bọn họ tấn công đàn chim thì không để ý đến. Bây giờ chiến đấu đã kết thúc, cậu ta lại nảy sinh lòng đề phòng.
“... Là thực vật biến dị Thẩm Chi Hủ nuôi.” Chẳng hiểu tại sao, Sở Thiên vẫn có chút hoảng hốt khi nhớ đến cảnh tượng cây non mini biến lớn kia.