Chương 514
“Cái này... có vẻ là chim sẻ thì phải?” Cố Hựu Kỳ quan sát một lúc, phát hiện đàn chim biến dị đánh úp bọn họ rất giống với chim sẻ. Có điều những con chim sẻ trước tận thế còn chưa lớn bằng bàn tay con người, mà những con chim biến dị này lại lớn như quả bóng rổ, còn cực kỳ mập mạp.
Sở Thiên liếc nhìn theo âm thanh, gật đầu khẳng định: “Đúng là chim sẻ, xem ra đây là chim sẻ biến dị.”
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, chân thành hỏi: “Người đẹp ốm yếu ơi, có ăn được không?”
Cố Hựu Kỳ: “...”
Sở Thiên: “...”
Cố Hựu Kỳ lập tức phá lên cười: “Con nhóc nhà em này, sao cả ngày lẫn đêm đều chỉ nghĩ đến ăn thế hả?”
Kiều Nghệ lườm anh ta: “Có thực mới vực được đạo, điều này có sai không?”
“Ghê nha, ngay cả ‘có thực mới vực được đạo’ cũng học được rồi, không tệ không tệ.” Anh ta suýt chút nữa đã vỗ tay cho cô.
Kiều Nghệ nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của anh ta, hai gò má hơi phồng lên: “Tôi cũng không phải mà mù chữ!”
Tốt xấu gì tôi cũng là sinh viên đấy nhé!
Cố Hựu Kỳ còn muốn nói gì đó, Thẩm Chi Hủ đã xoa xoa đầu hổ trắng nhỏ, giọng điệu cưng chiều: “Ừ, Ngao Ngao của chúng ta giỏi giang nhất.”
“Vẫn là Người đẹp ốm yếu biết nói chuyện! Còn như người nào đó...” Kiều Nghệ liếc xéo Cố Hựu Kỳ, khẽ hừ một tiếng với anh ta.
Anh ta cười càng vui vẻ hơn, nếu không phải bị “bé nhím” nào đó nhìn chòng chọc, anh ta còn có thể oán giận lại mấy câu.
Sở Thiên nhìn màn tương tác giữa Cố Hựu Kỳ và Kiều Nghệ, cảm giác ước ao vốn đã tiêu tan lại dâng lên, thầm nghĩ lúc nào bé ấy mới cư xử với mình giống như cư xử với anh ta đây?
Thế nhưng gã còn chưa nghĩ quá nhiều thì Ôn Khang đã đến báo cáo chuyện Kỷ Chính làm loạn với gã. Sở Thiên không còn cách nào, chỉ có thể rời đi trước, định sau này lại nói về chuyện của đám người Vân Trác Việt với bọn họ.
Sau khi gã rời đi, Thẩm Chi Hủ cất chiến lợi phẩm của cây non mini là thi thể của những con chim sẻ biến dị vào không gian. Cố Hựu Kỳ thấy thế bèn bàn bạc bảo Thẩm Chi Hủ hữu nghị cất giữ thi thể của mấy con chim giúp bản thân, anh ta định thay đổi khẩu vị cho các đội viên của mình.
Anh đồng ý, sau khi cất trữ xong xuôi, bọn họ trở về khách sạn.
Về đến khách sạn rồi, chuyện đầu tiên Thẩm Chi Hủ làm chính là đi tắm.
Kiều Nghệ ngồi trên giường xoa xoa mũi, cô có chút bối rối, trong đầu nghĩ xem có phải bản thân đã thật sự quá đáng rồi hay không.
Vào lúc này, hổ mẹ ngậm ba lô nhỏ mà Kiều Nghệ đặt xuống sau khi vào nhà đến. Cô nhìn sang, bấy giờ mới nhớ ra bên trong có chứa tinh hạch của Sở Thiên, lại phiền muộn xoa xoa mi tâm.
“Mình lại quên mất chuyện này rồi, ngày mai rồi trả tinh hạch cho anh ta cũng được.”
Cô vừa mới dứt lời, Thẩm Chi Hủ mang theo mùi thơm của sữa tắm và hơi nóng đi ra. Lỗ mũi Kiều Nghệ giật giật, cảm thấy mùi của loại sữa tắm này thật thơm, lại ngửi thêm mấy lần.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy điều này, nụ cười hiện lên nơi đáy mắt: “Ngao Ngao đúng là mũi chó.”
Kiều Nghệ không vui: “Cái gì mà mũi chó chứ, tôi đây là mũi hổ đó, Người đẹp ốm yếu nói bậy nói bạ!”
Khứu giác của hổ cũng rất nhạy bén đó nha, sao Người đẹp ốm yếu lại có thể nói cô như thế hửm?
Cô mất hứng, trợn mắt nhìn Thẩm Chi Hủ đang dùng khăn lông lau tóc.
Anh bật cười, đổi chủ đề khác: “Vừa rồi tôi đi ra nghe thấy em nhắc đến Sở Thiên, gã thế nào?”
Kiều Nghệ “a” một tiếng, kéo khóa kéo của ba lô nhỏ rồi lấy ra một viên tinh hạch: “Tinh hạch của Sở Thiên, quên đưa cho anh ta.”
“Ở đâu ra thế?” Thẩm Chi Hủ khựng lại.
“Tôi nhặt trên đất đó.” Kiều Nghệ sợ Người đẹp ốm yếu không nghe rõ, lại bổ sung thêm: “Dị năng của anh ta chẳng phải là hệ ăn mòn sao? Sau khi Sở Thiên tấn công chim sẻ biến dị, thi thể của chúng đều bị ăn mòn hết, tinh hạch mới rơi từ trên trời xuống. Tôi thấy anh ta không có thời gian nhặt, rảnh rỗi không có việc gì nên mới nhặt giúp anh ta đó.”