Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 515

Chương 515
“Em không bị thương chứ?”

“Sao tôi lại bị thương được? Tôi có dùng dị năng mà.” Nói đến đây, Kiều Nghệ rõ ràng có chút đắc chí: “Tôi thông minh đúng không?”

“Thông minh.” Thẩm Chi Hủ biết lắng nghe giơ ngón tay cái lên với cô: “Ngày mai tôi sẽ trả lại cho Sở Thiên giúp em.”

“Ừm ừm.” Kiều Nghệ gật đầu xong liền chạy vào nhà tắm rửa tay và chân, lại tắm cho hổ mẹ rồi mới lạch bà lạch bạch chạy về, hài lòng ngã người trên chiếc giường lớn mềm mại: “Đúng rồi, Người đẹp ốm yếu nè, Vân Trác Việt có dễ đối phó không?”

“Gã ta không chịu nổi một đòn.” Giọng điệu của Thẩm Chi Hủ lộ vẻ khinh thường.

Kiều Nghệ “wow” một tiếng, nằm sấp trên giường, hai tay chống cằm nhìn anh: “Chẳng phải gã ta có thể điều khiển động vật biến dị à? Bên cạnh không có động vật biến dị nào hay sao?”

Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu: “Có lẽ là Vân Trác Việt cảm thấy kế hoạch không có chút sơ hở nào.”

“Kiêu căng ngạo mạn.” Cô bĩu môi: “Tôi có thể xem tinh hạch một lát được không?”

Thẩm Chi Hủ sớm biết cô sẽ nói như vậy, trước khi tắm cũng đã rửa sạch tinh hạch, cho nên lập tức lấy nó ra khỏi không gian rồi ném qua cho cô.

Cứ như vậy, hai viên tinh hạch một màu xám một màu cam rơi xuống bên cạnh Kiều Nghệ.

“Ơ, tinh hạch màu cam này!” Cô bị màu cam tươi đẹp thu hút trước tiên, cầm lên quan sát mấy lần. Hổ mẹ cũng ghé đầu lại gần, chăm chú quan sát.

“Thật là đẹp mà, đây là tinh hạch của dị năng gì vậy?”

Đây là lần đầu tiên Kiều Nghệ nhìn thấy tinh hạch màu cam đấy.

Hổ mẹ cũng tò mò nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.

“Dịch dung.”

“Hả? Dịch dung á?” Cô ngớ ra, không biết dịch dung mà Người đẹp ốm yếu nói có phải giống như thứ mình biết hay không.

“Thức tỉnh được dị năng dịch dung thì có thể biến thành dáng vẻ của người mà cô ả đã từng gặp, giọng nói hay dáng người đều giống nhau như đúc.”

“Trời ạ, lại còn có loại dị năng này!” Kiều Nghệ cảm thấy hiếm lạ, có điều chẳng mấy chốc cô đã cảm thấy không thú vị nữa. Bởi vì dị năng này quá vô dụng, rất bất lợi trong thời tận thế.

Cô bĩu môi, đặt tinh hạch màu cam xuống, quay lại cầm viên màu xám tro lên: “Đây chính là của Vân Trác Việt hả?”

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng.

“Của Đinh Thụy Bác cũng là màu xám tro.”

“Đúng thế.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ cũng lấy tinh hạch của Đinh Thụy Bác đến, màu sắc của hai viên tinh hạch giống y hệt nhau. Tuy nhiên năng lượng ẩn chứa bên trong lại khác nhau, rõ ràng năng lượng của Vân Trác Việt mạnh hơn Đinh Thụy Bác.

“Cấp 5.” Kiều Nghệ đưa ra kết luận khẳng định, Người đẹp ốm yếu chưa kịp lên tiếng, cô lại cảm khái một câu: “Cũng không biết tinh hạch của tôi là màu gì nhỉ?”

Lời vừa dứt, Kiều Nghệ cảm nhận được bầu không khí bất thường trong phòng một cách rõ ràng. Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, lại trông thấy ánh mắt nguy hiểm của Thẩm Chi Hủ nhìn về phía mình, trái tim cô đột nhiên hẫng một nhịp, sau lưng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

“Ngao Ngao, tốt nhất em không nên có kiểu tò mò này.” Giọng nói của Thẩm Chi Hủ trầm thấp, hiển nhiên có thể nghe ra khí tức nguy hiểm từ trong đó.

Kiều Nghệ sợ đến nỗi run lẩy bẩy, một giây sau lại nghe thấy giọng điệu hết sức nghiêm túc của Người đẹp ốm yếu.

“Ngao Ngao, tôi không muốn nhìn thấy tinh hạch của em, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi!” Kiều Nghệ vội vàng gật đầu, cô biết tinh hạch giống như tính mạng, cũng chỉ là thuận miệng nhắc chút thôi, ai ngờ anh lại phản ứng lớn như vậy đâu.

Cô sợ hãi len lén liếc nhìn Người đẹp ốm yếu, lúc này đây anh không nhìn cô, mà là cụp mắt dùng khăn lông lau tóc mình. Chẳng qua Kiều Nghệ có thể cảm nhận được anh đang không vui.

Cô suy nghĩ một hồi bèn rón rén bước tới, cầm lấy khăn lông trên đầu Thẩm Chi Hủ, thay thế công việc của anh.

“Người đẹp ốm yếu ơi, anh đừng tức giận, tôi sai rồi...”

 


Bình Luận (0)
Comment