Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 516

Chương 516
Anh thật sự rất tức giận, muốn để cô biết sự tò mò này là không thể chấp nhận được, thế nên mới hạ quyết tâm không để ý đến cô.

“Tôi thật sự biết lỗi rồi...” Kiều Nghệ khẽ khàng đẩy đẩy bả vai của Người đẹp ốm yếu: “Đừng phớt lờ tôi mà!”

Thẩm Chi Hủ vẫn không nhúc nhích.

“Để ý đến tôi một chút đi!”

“Để ý đến tôi đi!”

Giọng nói nũng nịu vang lên từng câu một thật sự đã khiến trái tim khó khăn lắm mới cứng rắn của Thẩm Chi Hủ mềm nhũn, anh lặng lẽ thở dài một hơi rồi ngước mắt nhìn về phía hổ trắng nhỏ nào đó khiến người khác không đỡ lo. Người sau thấy anh nhìn mình, lập tức bày ra dáng vẻ “tôi sai rồi”, điều này bảo anh làm thế nào còn giữ lòng dạ cứng rắn cho được?

“Em thật sự biết lỗi rồi hả?”

“Ừm ừm.”

“Muốn tôi tha thứ cho em?”

“Ừm ừm!”

“Được thôi!”

Ánh mắt Kiều Nghệ sáng lên, nhưng lời nói tiếp theo của Người đẹp ốm yếu lại khiến cô cứng đờ ngay tại chỗ.

“Gọi tôi một tiếng anh trai, tôi sẽ tha thứ cho em.”

Kiều Nghệ: “...”

Đây là Người đẹp ốm yếu được voi đòi tiên ư?

Cô không nhịn được phồng hai gò má lên.

Thẩm Chi Hủ thong thả tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào con hổ trắng nhỏ nào đó đang tức giận, mình còn chưa tha thứ cho em ấy đâu, bản thân em ấy lại tức giận rồi à?

Anh không khỏi cảm thấy buồn cười, lúc định bỏ qua cho Kiều Nghệ lại nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt.

“... Anh trai.”

Con ngươi của Thẩm Chi Hủ co rụt lại, không dám tin vào những gì mình nghe được.

“Ngao Ngao, em gọi tôi là gì? Gọi thêm lần nữa đi.”

Gò má và tai của Kiều Nghệ đều đã đỏ bừng, cô trùm khăn lông hơi ẩm ướt lên đầu anh rồi chạy về trên giường mình, ôm lấy hổ mẹ vẫn luôn lười biếng xem phim.

Anh thấy thế, đâu phải không biết cô xấu hổ, tuy rằng có chút tiếc nuối âm thanh của cô quá nhỏ nghe không rõ ràng nhưng anh vẫn bật cười vui vẻ.

Kiều Nghệ nghe thấy tiếng cười thì mặt càng đỏ hơn, cả khuôn mặt cũng vùi vào bộ lông của hổ mẹ.

Người đẹp ốm yếu xấu xa quá đi!

Rõ ràng anh không lớn hơn tôi bao nhiêu mà còn muốn tôi gọi là anh, quá đáng quá đáng!

Kiều Nghệ nhăn mũi cảm thấy bất công, sau này cô cũng phải để Người đẹp ốm yếu gọi mình là chị mới được!

(Kiều Nghệ: Len lén ghi vào quyển vở nhỏ.jpg)

“Cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa vang lên lúc Kiều Nghệ đang tắm giúp hổ mẹ trong nhà tắm, đi cùng còn có một cây non mini nghịch ngợm. Nó cắm rễ của mình xuống nước, cành cây mảnh dẻ khuấy động nước bên dưới, sau đó cành cây học theo hai tay của con người vốc lên một vũng nước nhỏ rồi tưới lên bản thân. Kiều Nghệ trông thấy thế thì liên tục bật cười.

Thẩm Chi Hủ ở bên ngoài không biết trong nhà tắm có chuyện gì xảy ra, mà là đi mở cửa trong tiếng cười khanh khách của hổ trắng nhỏ.

Người gõ cửa là Cố Hựu Kỳ, vừa nhìn thấy Thẩm Chi Hủ, anh ta nghiêm mặt lại: “Thạch Ngọc Cầm muốn gặp anh.”

Anh dường như cũng chẳng bất ngờ: “Biết rồi.”

Ngược lại Cố Hựu Kỳ nhíu chặt chân mày, quan sát anh từ trên xuống dưới một lần: “Chẳng lẽ anh và cô ta thật sự có mờ ám hả?”

Đáp lại anh ta chính là một cú đạp từ Thẩm Chi Hủ.

Cũng may Cố Hựu Kỳ né tránh nhanh, nếu không thì quả thực đã bị đối phương đạp trúng rồi.

“Chậc, thật ác độc.” Đầu lưỡi anh ta đẩy đẩy quai hàm bên trái: “Thạch Ngọc Cầm bị chúng tôi khống chế được, bây giờ vẫn đang ở trong phòng của cô ta. Tôi và Sở Thiên muốn thẩm vấn cô ta về chuyện của khu nghiên cứu, nhưng cô ta không nói lời nào mà chỉ ồn ào muốn gặp anh.”

Lúc nói lời này, Cố Hựu Kỳ vẫn luôn cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ, điều khiến anh ta thất vọng là vẻ mặt của người kia hoàn toàn chẳng có chút dao động nào.

“Các anh muốn làm thế nào?” Anh hỏi.

“Nếu Thạch Ngọc Cầm đã muốn gặp anh, anh hãy đến xem xem cô ta muốn làm gì đi.”

 


Bình Luận (0)
Comment