Chương 517
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng: “Bây giờ ư?”
“Ừ, Sở Thiên vẫn đang ở chỗ của cô ta.”
“Biết rồi.” Dứt lời, Thẩm Chi Hủ xoay người trở về phòng, dừng lại trước cửa nhà tắm đang đóng chặt: “Ngao Ngao, tôi có việc phải ra ngoài với Cố Hựu Kỳ một chuyến, em có thể ở một mình được không?”
Kiều Nghệ ở trong nhà tắm sửng sốt, ngừng động tác tắm táp cho hổ mẹ lại rồi lê dép lẹt xẹt chạy đến cửa nhà tắm, ken két một tiếng mở ra sau đó nhô cái đầu nhỏ ra ngoài.
“Người đẹp ốm yếu ơi, anh đi đâu thế?”
Bởi vì tắm giúp hổ mẹ cho nên Kiều Nghệ nghe bọn họ nói chuyện không rõ ràng cho lắm.
“Đi thẩm vấn Thạch Ngọc Cầm.” Người trả lời cô chính là Cố Hựu Kỳ, anh ta nhìn cô chỉ lộ ra một cái đầu thì ngạc nhiên nhướng mày lên: “Tiểu Nghệ à, em đang làm gì vậy?”
“Tôi đang tắm cho mama đó!” Kiều Nghệ trả lời anh ta xong, liền nhìn về phía Thẩm Chi Hủ: “Vậy Người đẹp ốm yếu, anh đi đi, tôi có thể ở nhà với mama và Tiểu Thụ.”
“Được.” Mặt mày anh lộ ra vẻ dịu dàng, ngón tay cong lên nhẹ nhàng cọ vào lỗ mũi của con hổ trắng nhỏ nào đó: “Ngoan ngoãn đợi tôi trở về.”
“Biết rồi biết rồi.” Kiều Nghệ ngọt ngào đáp lời, sau đó nhớ ra điều gì đó bèn dặn dò anh: “Người đẹp ốm yếu này, anh nhớ phải trả tinh hạch lại cho Sở Thiên đó.”
Thẩm Chi Hủ đồng ý xong, rời khỏi phòng với Cố Hựu Kỳ.
Sau khi hai người ra ngoài, Cố Hựu Kỳ hỏi dò: “Tiểu Nghệ nợ tinh hạch của Sở Thiên à?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu: “Tối hôm qua Ngao Ngao nhặt tinh hạch của chim sẻ biến dị giúp Sở Thiên.”
“Yo, Tiểu Nghệ đúng là một áo bông nhỏ tri kỷ.” Anh ta vừa kinh ngạc vừa chua xót lên tiếng, tối hôm qua mình cũng giết chết chim sẻ biến dị mà, tại sao Kiều Nghệ không nhặt tinh hạch giúp mình chứ?
Lúc anh ta đang rầu rĩ, Thẩm Chi Hủ vô tình liếc thấy vẻ mặt của anh ta. Có lẽ anh đoán được Cố Hựu Kỳ đang nghĩ điều gì, không chút nể nang mở miệng cười nhạo: “Ngao Ngao rất sạch sẽ, có thể nhặt tinh hạch giúp Sở Thiên là bởi vì thi thể đều bị dị năng ăn mòn của gã ăn mòn hết sạch. Bản thân anh là dị năng giả hệ lôi, giết chết chim sẻ biến dị thì thi thể sẽ cháy khét đen sì, Ngao Ngao sẽ giúp anh chắc?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ nói một đoạn dài như vậy với Cố Hựu Kỳ, anh ta giật mình, đồng thời còn bị anh đả kích đến nỗi toàn thân cảm thấy không ổn.
Cho nên anh ta thua về mặt dị năng ư?
Cố Hựu Kỳ buồn bực sờ sờ vết sẹo trên xương mày của mình.
Năm phút sau, Thẩm Chi Hủ đi theo anh ta đến phòng của Thạch Ngọc Cầm, Sở Thiên và thân tín Ngụy Nhuận của gã cũng ở bên trong. Thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt của cô ta dán chặt vào trên người anh, không hề chớp mắt. Điều này khiến Ngụy Nhuận vẫn luôn không biết lai lịch của Thẩm Chi Hủ nhìn chọc chọc vào anh, dường như muốn xem xem người này có phải là một phe với đám người cô ta hay không.
Ánh mắt của Ngụy Nhuận quá mức hung ác, anh ngước mắt nhìn thoáng qua cậu ta rồi lại vô tình dời tầm nhìn đi, lấy một túi tinh hạch nhỏ từ trong không gian ra đưa cho Sở Thiên.
“Đây là cái gì?” Gã không nhận lấy.
“Tinh hạch.” Thấy mặt mũi gã lộ vẻ mờ mịt, Thẩm Chi Hủ không thể làm gì khác hơn là kìm nén tính tình giải thích: “Tinh hạch của chim sẻ biến dị Ngao Ngao nhặt giúp anh tối hôm qua.”
“Đúng đấy đúng đấy, anh em Sở Thiên à, anh thật là may mắn, Tiểu Nghệ còn không nhặt tinh hạch giúp tôi đâu.”
Con ngươi của gã hơi sáng lên, nhận lấy túi tinh hạch nhỏ mà Thẩm Chi Hủ đưa tới. Gã đã nói tối hôm qua lúc dọn dẹp chiến trường sao không có tinh hạch dưới đất, hóa ra là được Kiều Nghệ nhặt rồi. Sở Thiên nghĩ đến cô nhặt giúp mình, mặt mũi căng thẳng của gã trở nên hòa hoãn hơn.