Chương 518
“Thay tôi cảm ơn Tiểu Nghệ nhé.”
Thẩm Chi Hủ nghe thấy hai chữ Tiểu Nghệ, bèn nhìn gã với ánh mắt không rõ ý vị.
Sở Thiên chú ý đến, theo bản năng thẳng người lên, làm cho biểu hiện của mình chẳng phải chột dạ gì.
Thạch Ngọc Cầm vẫn nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ không cam lòng bản thân cứ bị bọn họ phớt lờ như thế. Cô ta từ từ mở miệng, giọng nói khàn khàn: “... Thẩm Chi Hủ.”
Ngay khi cô ta lên tiếng, sự chú ý của tất cả mọi người đều đổ dồn vào trên người cô ta, chỉ có Ngụy Nhuận vẫn cố chấp nhìn chăm chú vào Thẩm Chi Hủ.
Anh nhận ra nhưng chẳng thèm quan tâm, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống rồi lạnh nhạt nhìn Thạch Ngọc Cầm: “Nghe nói cô ầm ĩ muốn gặp tôi.”
“Đúng.” Cô ta hít một hơi thật sâu: “Tôi nghe nói Vân Trác Việt và Cao Nhược Lâm đều bị anh giết, đây là sự thật à?”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng.
Thạch Ngọc Cầm kinh hãi không thôi, đồng thời cũng có thêm một phần vui vẻ. Hai kẻ đó chết rồi, bây giờ người biết chuyện về sở nghiên cứu cũng chỉ còn lại mình, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thế thì cô ta...
Đôi mắt cô ta sáng lên, trong lòng đã có mưu tính.
“Mấy người muốn biết chuyện của sở nghiên cứu Tư Hoài đúng không?”
Sở nghiên cứu Tư Hoài?
Đây là lần đầu tiên Sở Thiên nghe thấy cái tên này, gã theo bản năng liếc nhìn Cố Hựu Kỳ, sau khi nhận được cái gật đầu khẳng định của đối phương liền tiếp tục nhìn Thạch Ngọc Cầm.
“Đúng, cô muốn sống thì mau mau nói những chuyện mình biết ra hết đi.” Cố Hựu Kỳ lên tiếng.
“Muốn tôi nói cho mấy người về chuyện của sở nghiên cứu Tư Hoài cũng được thôi, Thẩm Chi Hủ phải dạy tôi trở nên mạnh mẽ hơn!” Ánh mắt nóng rực của cô ta dán vào anh, dã tâm đang dần dâng lên: “Tôi biết các anh còn khống chế đồng đội của tôi, nhưng mà thế thì làm sao? Bọn họ chẳng qua là tay chân nhỏ mà thôi, chỉ biết được bề mặt nổi của sở nghiên cứu!”
“Vậy ư?” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng nhếch môi lên.
Thạch Ngọc Cầm chú ý anh một cách chặt chẽ trông thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, sau đó lại cảm thấy nguy hiểm. Cô ta tỉnh táo lại từ trong nỗi hốt hoảng, hai tay siết chặt.
“Đúng thế, chỉ cần anh có thể làm cho tôi trở nên mạnh mẽ! Tôi sẽ khai hết tất cả việc to việc nhỏ về sở nghiên cứu cho các anh!”
“Có phải cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình không?” Thẩm Chi Hủ đột nhiên bật cười, tiếng cười trong trẻo đến mức ngay cả ba người đàn ông khác đang ngồi đó cũng không nhịn được ghé mắt.
“Bây giờ cô là tù nhân, hoàn toàn không có cơ hội đàm phán điều kiện với chúng tôi.”
Thạch Ngọc Cầm vẫn không phục, còn muốn nói gì đó, nhưng một giây kế tiếp đã bị một bàn tay vô hình bóp cổ, sau đó cô ta bị nâng lên trên không trước ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người có mặt ở đây. Gương mặt cô ta trở nên kinh khủng, muốn phá vỡ năng lượng vô hình đang bóp cổ mình, có điều cho dù cô ta giãy giụa ra sao thì cũng chẳng thoát ra được.
Một nỗi tuyệt vọng từ đáy lòng dâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xem như không tệ cũng bởi vì thiếu oxy mà trở nên tím tái. Khóe mắt Thạch Ngọc Cầm vô tình liếc thấy dáng vẻ vẫn ung dung của Thẩm Chi Hủ, mới hiểu ra bản thân không có cách nào kiềm chế người đàn ông đáng sợ này. Cô ta vừa cảm thấy mình thật sự sắp chết, nước mắt cũng bị ép chảy ra.
“Để... Để... Tôi... Tôi... Nói...”
Lời vừa dứt, sức mạnh vô hình rút lui, cả người Thạch Ngọc Cầm ngã sấp trên giường. Cô ta che cần cổ đã tím bầm của mình, liều mạng ho sù sụ, cũng cố gắng hít thở sâu, tham lam hít vào không khí khó mà có được.
Tất cả mọi người đều sợ hãi trước chiêu này của Thẩm Chi Hủ, Sở Thiên liếc nhìn anh, chỗ sâu trong ánh mắt ẩn giấu một tia kiêng dè. Ngụy Nhuận ở sau lưng gã cũng kéo căng thân thể, giống như nếu anh có động tác gì khác thường, cậu ta sẽ lập tức đánh trả.