Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 519

Chương 519
Anh không thèm quan tâm việc này có dọa sợ tất cả những người có mặt ở đó hay không, liếc mắt nhìn Cố Hựu Kỳ không biết đang suy nghĩ gì ở bên cạnh, mất kiên nhẫn mở miệng: “Anh còn ngây ra đó làm gì, thẩm vấn đi.”

“À, phải phải!” Cố Hựu Kỳ hoàn hồn lại, nhanh chóng khôi phục về trạng thái thoải mái trước kia, thậm chí còn cười đùa hí hửng với anh: “Chi Hủ à, anh cũng quá không thương hương tiếc ngọc rồi, nếu Tiểu Nghệ nhìn thấy, em ấy sẽ sợ đó.”

Trong từ điển của Thẩm Chi Hủ hoàn toàn chưa có bốn chữ “thương hương tiếc ngọc” này, nhưng anh vẫn dao động một lúc khi nghe thấy nửa câu sau, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỉnh bơ: “Còn không mau thẩm vấn!”

“Được thôi!” Cố Hựu Kỳ nhún vai, nhìn về phía Thạch Ngọc Cầm có chút thảm thương kia, trong lòng cũng không hề có chút gì gọi là thương hương tiếc ngọc giống anh. Thậm chí anh ta còn cảm khái một câu: “Cô Thạch à, mở miệng sớm một chút chẳng phải tốt rồi à, cần gì phải chịu nỗi khổ này chứ.”

Cô ta lặng lẽ cười nhạt, chỉ cảm thấy anh ta làm bộ làm tịch, khóe mắt len lén liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, toàn thân sợ hãi rụt lại.

Người đàn ông này thật đáng sợ, cũng không phải là người mà bản thân có thể kiểm soát được.

Nghĩ đến đây, trong lòng Thạch Ngọc Cầm vẫn vô cùng thất vọng.

“Nói đi, cô biết những điều gì?”

Cô ta im lặng mấy giây: “Các người muốn biết việc nào?”

Cố Hựu Kỳ sửng sốt, cảm thấy có phải cô ta còn muốn ngoan cố chống đối hay không, chẳng qua anh ta vẫn nhẫn nhịn tính tình nói: “Nhiệm vụ của cô là gì?”

“Đi theo và báo cáo hành tung của mấy người.”

“Báo cáo như thế nào?”

“Tôi có điện thoại vệ tinh có thể liên lạc với bác sĩ Hà.”

Điện thoại vệ tinh?

Con ngươi của đám người Cố Hựu Kỳ co rụt lại, người trước vừa nghe thấy ba chữ “bác sĩ Hà” thì đột nhiên đến gần Thạch Ngọc Cầm hơn: “Bác sĩ Hà? Hà Nguyệt Liên?”

Cô ta ngẩng đầu, có lẽ là quá ngạc nhiên nên quên che giấu vẻ mặt của mình: “Các người quen biết bác sĩ Hà sao? Không, không đúng... Các người là người của căn cứ Hoài Long?”

“Xem như cô thông minh.” Cố Hựu Kỳ cười khẩy.

Trong thoáng chốc, Thạch Ngọc Cầm cũng hiểu ra gì đó: “Các anh, các anh là những kẻ đã phá hủy căn cứ địa ở căn cứ Hoài Long ư?”

Nói như thế, cô ta cũng biết tại sao Hà Nguyệt Liên lại bảo mình theo dõi những người này, nhưng mà vì sao chứ? Những kẻ như bọ họ đây nguy hiểm như thế, tại sao không ra lệnh cho mình giết chết bọn họ chứ?

Thạch Ngọc Cầm nghĩ không ra, cũng không cho rằng Hà Nguyệt Liên đau lòng vì tổn thất nhân viên, bởi vậy cô ta tạm thời vừa ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

“Không sai.” Cố Hựu Kỳ thừa nhận: “Bây giờ nói đến chuyện của Vân Trác Việt đi.”

Cô ta mím môi: “Tôi không biết nhiệm vụ của bọn họ là cái gì, tôi chỉ biết hai người đó đến hỗ trợ tôi...”

Cô ta khựng lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Thiên: “Có điều tôi là đội trưởng tiểu đội nhiệm vụ bên ngoài, ít nhiều gì cũng có thể suy đoán ra nhiệm vụ của gã ta là cái gì.”

“Cô nói đi.” Người mở miệng là Sở Thiên.

“Dị năng của Sở Thiên là hệ ăn mòn, sở nghiên cứu rất thích nghiên cứu dị năng hiếm có, có lẽ mục đích của Vân Trác Việt chính là muốn bắt anh trở về.”

“Không biết sống chết! Đại ca của chúng tôi là người mà chúng mày muốn bắt là có thể bắt à?” Ngụy Nhuận nổi giận gầm lên.

Thạch Ngọc Cầm im lặng, không muốn đáp lại lời cậu ta.

“Sau khi bắt tôi rồi, sẽ dẫn tôi đến nơi nào?”

Cô ta không nói gì, lúc đang chần chừ có nên nói ra hay không, song Thẩm Chi Hủ cũng đã lên tiếng.

“Căn cứ Đông Nam.”

“Sao anh biết được?” Sau khi lời vừa thốt ra, cô ta hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Thẩm Chi Hủ, trái tim cũng thắt chặt lại.

“Lừa cô đó.”

Thạch Ngọc Cầm: “...”

Cú lừa này cũng quá chính xác rồi.

Những người khác đồng loạt cạn lời.

 


Bình Luận (0)
Comment