Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 520

Chương 520
Sau khi biết được những việc này, Thẩm Chi Hủ cũng không có ý định nán lại. Anh vẫn đang quan tâm đến con hổ trắng nhỏ không bớt chuyện nào đó, sau khi nói một tiếng với Cố Hựu Kỳ thì lập tức rời đi.

Thạch Ngọc Cầm muốn ngăn cản người lại, nhưng đau đớn ở cổ lại im ắng nói ra sự tàn bạo của anh, cô ta kiềm chế lại, cũng có chút tự giác của tù nhân.

(Thẩm Chi Hủ: Cũng may Ngao Ngao không theo tới!)

Khi Thẩm Chi Hủ quay lại, Kiều Nghệ đang sấy lông cho hổ mẹ.

Nhìn thấy anh trở về, đầu tiên Kiều Nghệ quét mắt nhìn anh một cái. Sau khi sấy khô lông của hổ mẹ, cô mới tắt máy sấy tóc kêu ù ù rồi quay đầu nhìn Người đẹp ốm yếu dù bận vẫn đang ngồi thản nhiên.

“Người đẹp ốm yếu, anh trở về nhanh thật đấy.”

Thẩm Chi Hủ cũng không nói nên lời, nghĩ rằng đúng là Thạch Ngọc Cầm làm đội trưởng lâu rồi nên quen thói ra lệnh. Bây giờ cô ta là tù nhân mà còn chưa nhận thức được thực tế, cố gắng lợi dụng thông tin từ sở nghiên cứu để khống chế anh ư?

Cô ta cảm thấy anh sẽ bị đe dọa hay sao? Thật là nực cười.

Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy khó chịu. Anh đi đến bên cạnh hổ trắng nhỏ, vuốt mái tóc dài mềm mại của cô mới cảm thấy tâm trạng dễ chịu lên nhiều.

Kiều Nghệ nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của Người đẹp ốm yếu không vui lắm nên không hất bàn tay lộn xộn của anh ra mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Anh sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”

Thẩm Chi Hủ kể sơ lược chuyện bên Thạch Ngọc Cầm cho cô nghe. Ban đầu Kiều Nghệ có tâm trạng không tệ mà nghe xong cũng thấy tức. Cô siết chặt nấm đấm quơ quơ giữa không trung vài cái.

“Người phụ nữ này thật đáng ghét!” Kiều Nghệ dừng một chút: “À không, người của sở nghiên cứu đều đáng ghét hết!”

"Đúng vậy." Thẩm Chi Hủ thấy dáng vẻ này của cô thực sự đáng yêu nên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt trong lòng bàn tay mình, u mê nắn bóp.

“Anh làm gì vậy?” Kiều Nghệ liếc anh.

"Xoa bóp."

Kiều Nghệ hừ nhẹ một tiếng, không rút nắm tay mình ra mà hỏi: "Thạch Ngọc Cầm có thể gây cản trở gì không?”

“Cô ta không có lá gan đó.”

“Sao anh biết được?”

“Ngao Ngao không tin tôi à?”

Dường như Kiều Nghệ cảm nhận được một chút nguy hiểm, trả lời với mong muốn sống sót mãnh liệt: "Đương nhiên là tôi tin Người đẹp ốm yếu chứ! Nhưng mà người nào của sở nghiên cứu cũng đáng ghét hết, chúng ta phải đề phòng nhiều hơn mới được.”

“Ngao Ngao nói đúng lắm, đám người Cố Hựu Kỳ cũng sẽ có chừng mực.”

“Ồ, cũng đúng nhỉ.” Kiều Nghệ giật mình gật đầu.

Thẩm Chi Hủ cũng đúng lúc buông lỏng nắm đấm nhỏ của Kiều Nghệ ra, khóe mắt nhìn thoáng qua hổ trắng lớn với bộ dạng uể oải. Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, thử dò xét nói: “Hình như đã lâu rồi Ngao Ngao không biến về nguyên hình nhỉ?”

“Grao?” Kiều Nghệ hơi sửng sốt, trong lúc nhất thời chưa kịp hiểu ra Người đẹp ốm yếu đang nói cái gì.

Hổ mẹ nghe được lời của thú hai chân nói thì tai nó giật giật vài cái, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nhóc con nhà mình. Đúng là lâu lắm rồi nó không nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của nhóc con, không biết nhóc con này đã trưởng thành chưa nữa. Nó nhớ hổ trắng nhỏ cực kỳ.

Chỉ chốc lát sau, Kiều Nghệ mới kịp phản ứng. Cô nhẹ nhàng gãi má, nhận ra ánh mắt mong đợi của hổ mẹ, trái tim không khỏi mềm nhũn. Khi trái tim cô dao động thì một tiếng bùm vang lên, cô bé xinh đẹp vừa rồi đã biến thành một con hổ trắng không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Kiều Nghệ bò ra khỏi đống quần áo, bởi vì đã lâu rồi cô không đi bằng bốn chân nên lúc bò ra rất lảo đảo. Chờ đến khi mình làm quen rồi cô mới lắc người, đứng trên chiếc giường mềm mại nhìn Người đẹp ốm yếu.

“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, tôi biến hình trở lại rồi nè!

Thẩm Chi Hủ cũng đang đánh giá hình thể ban đầu của hổ trắng nhỏ. Cô thật sự đã lớn lên rất nhiều, cơ thể cộng với cái đuôi đã dài gần hai mét. Trong lúc nhất thời, anh cảm thấy vô cùng bùi ngùi.

 


Bình Luận (0)
Comment