Chương 523
Trước đó Kiều Nghệ không thể biến thành người nên mới có thể ngủ chung với Người đẹp ốm yếu mà không kiêng dè gì. Bây giờ cô có thể biến thành người đột nhiên phải dè dặt một chút chứ, sao có thể đi ngủ với Thẩm Chi Hủ được nữa?
Kiều Nghệ càng nghĩ thì mặt hổ lông xù càng nóng lên. Cô bèn grao lên một tiếng, tứ chi quấn chặt lấy hổ mẹ.
Hổ mẹ: “…”
Nhóc con nhiệt tình quá làm mẹ hơi không chịu đựng nổi thì phải làm sao đây?
Lúc này, Thẩm Chi Hủ cũng hiểu hổ trắng nhỏ đang từ chối mình. Anh mất mát cúi mặt xuống, cả người đều toát lên vẻ vô cùng đáng thương tủi thân. Chỉ tiếc là Kiều Nghệ đang đắm chìm trong ngượng ngùng hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ tội nghiệp này của Thẩm Chi Hủ. Nếu không cô đã buông giáp đầu hàng, hấp tấp chạy tới muốn ngủ cùng anh rồi.
(Thẩm Chi Hủ: Nằm một mình khó ngủ ghê. JPG)
--
“Grao…”
“Grào grào…”
Trong rừng núi, từng tiếng hổ gầm trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh trong núi, chim chóc bay loạn xạ. Tiếng chim vỗ cánh phành phạch liên tiếp vang lên, có những động vật nhát gan co chân run lẩy bẩy chạy về hang ổ.
Hai con hổ trắng hình dáng tương tự nhau chạy trong rừng núi, chúng dường như đang dốc hết sức lực tranh đua gì đó, phía sau bọn chúng còn có một gốc cây nhỏ lắc lư ung dung đi theo.
Đã lâu rồi Kiều Nghệ mới biến lại hình dạng hổ trắng để chạy, khi chạy cô mới nhận ra tốc độ của mình đã tăng lên không ít. Tuy rằng cô không ghê gớm được bằng hổ mẹ nhưng tốc độ vẫn rất nhanh.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ liếc nhìn hổ mẹ bên cạnh một cái. Đúng lúc này đối phương cũng nhìn sang rồi hiểu ý của cô, nó gầm lên một tiếng, sau đó tách khỏi nhóc con để chia nhau ra hành động.
Cây non mini thấy bọn họ tách ra thì đứng tại chỗ nhìn theo mất một lúc. Nó nghĩ đến những lời hổ trắng nhỏ nói với nó trước khi xuất phát là sẽ thi xem ai có thể săn được nhiều con mồi nhất. Sau đó, cây non chợt hiểu ra làm những chiếc lá trên người đều hơn rung rinh.
Sau khi đã thông não, cây non mini không đi theo bọn họ mà tự tìm một hướng ngẫu nhiên để đi về phía trước.
Bình thường nó bị con hổ nào đó và thần chết nào đó chèn ép, bây giờ đã đến lúc để nó phát huy sức mạnh của cây rồi!
Cây non mini hùng dũng oai nghiêm, khí phách hiên ngang nghĩ vậy.
Bên kia, lâu lắm rồi Kiều Nghệ không tự đi săn một mình cho nên cô lựa chọn bắt đầu với những động vật nhỏ. Đến khi bắt đầu quen tay thì cô mới nhắm đến con mồi cỡ trung bình.
Cứ thế, Kiều Nghệ săn từng con vật này đến con vật khác, trong đó còn có động vật biến dị cấp 2, cấp 3. Cô kéo chúng nó về bên cạnh Người đẹp ốm yếu, chất thành một ngọn núi nhỏ. Khi thấy bên người Thẩm Chi Hủ đã có không ít con mồi, Kiều Nghệ bèn nhìn sang dò hỏi.
Anh chỉ liếc mắt đã hiểu được ý của hổ trắng nhỏ, lập tức lên tiếng giải thích: “Đây là của Đại Bạch săn được hết đấy.”
Quả nhiên!
Đôi mắt Kiều Nghệ sáng lên, sau đó cô lại chạy đi săn mồi dưới ánh mắt cổ vũ của Người đẹp ốm yếu.
Một giờ sau, cuộc đi săn kết thúc.
Kiều Nghệ hơi dốc hết sức kéo một con heo rừng to gấp đôi cơ thể mình về, bộ lông sạch sẽ mượt mà bóng loáng của cô nhuốm màu máu đỏ thẫm.
Thẩm Chi Hủ thấy cảnh này mà trong lòng lập tức hoảng hốt, vội vàng chạy qua, cẩn thận kiểm tra cơ thể hổ trắng nhỏ.
Tốc độ của hổ mẹ còn nhanh hơn anh, nó đến gần nhóc con, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng. Nó lè cái lưỡi to liếm đi màu máu trên người Kiều Nghệ để kiểm tra.
“Ngao Ngao, em không sao chứ?”
“Grào grào…” Tôi có sao đâu, trên người tôi toàn là máu của con heo rừng biến dị mà!
Kiều Nghệ nhả cái đuôi heo rừng biến trong miệng ra, grào grào giải thích.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy hổ trắng lớn đã nhanh chóng liếm hết máu trên lông hổ trắng nhỏ rồi thì mới hiểu ra đây không phải là máu của cô. Lúc này trong lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.