Chương 524
“Em đó, sao lại liều mạng thế hả?” Thẩm Chi Hủ vừa bất đắc dĩ vừa tức giận nhẹ nhàng kéo chòm râu của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ bị đau thì lườm Người đẹp ốm yếu một cái, dùng đầu để đẩy tay anh ra.
“Grừ grừ…” Đau á nha!
“Grào grào…” Mà bộ anh không biết không được vuốt râu hùm hay sao hả Người đẹp ốm yếu?
Kiều Nghệ kêu gào mà còn không quên dùng móng vuốt hổ đã lớn lên không ít cẩn thận xoa xoa khuôn mặt vẫn còn hơi đau đớn, ánh mắt cô tràn đầy sự giận hờn.
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì nghĩ mình cũng có dùng nhiều sức lắm đâu, thực sự đau như vậy sao?
Anh nghĩ sao hỏi vậy, nhưng lại nhận được câu trả lời là hai ánh nhìn xem thường.
Thẩm Chi Hủ: “…”
Anh chợt cảm thấy buồn cười, đành phải xoa cái đầu to lông xù của cô rồi dịu dàng nói: “Xin lỗi Ngao Ngao nhé, sau này tôi sẽ không kéo râu em nữa.”
Đôi tai tròn dựng thẳng của Kiều Nghệ run lên, đầu tiên cô ra vẻ cao ngạo lạnh lùng liếc anh mấy cái, sau đó mới miễn cưỡng kêu lên.
“Grào grào…” Được rồi, nể mặt vẻ đẹp của anh tôi mới tha thứ cho anh đó nha.
Mặc dù Thẩm Chi Hủ nghe không hiểu hổ trắng nhỏ đang Grừ grừ cái gì nhưng nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô, anh đoán cô cũng không nói lời gì tốt đẹp đâu. Trong lúc nhất thời, Thẩm Chi Hủ vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
“Có phải em đang nói gì về tôi nữa không hả?”
“Grào grào…” Không hề nha, anh đừng có đổ oan cho tôi đó Người đẹp ốm yếu!
“Thật à?” Thẩm Chi Hủ nhướng mày.
“Grừ grừ…” Thật hơn vàng nữa, tôi đang khen anh đẹp còn gì nữa?
Thẩm Chi Hủ nửa tin nửa ngờ.
Cộc cộc…
Cộc cộc cộc…
Âm thanh nhỏ nhẹ thu hút sự chú ý của một người hai hổ. Bọn họ nhìn qua nơi phát ra tiếng động, thấy đó là cây non mini đã phóng to, cuốn theo lần lượt từng con mồi quay về.
Nhìn từ xa tới nó giống như một thân cây mọc ra vô số động vật.
A…
Kiều Nghệ cười thầm, cảm thấy cảnh tượng này hơi hài hước.
Cây non mini đi đến đứng trước mặt bọn họ, đặt toàn bộ con mồi động vật của mình xuống đất. Cành cây nhành rỗi của nó viết ra mấy chữ lớn.
[… Ai lợi hại nào?]
Kiều Nghệ và hổ mẹ thấy vậy đều quay sang nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu với ánh mắt sáng rực.
Thẩm Chi Hủ bị nhìn chằm chằm như thế cũng chỉ thản nhiên đứng dậy.
“Chờ chút đã, để tôi đi đếm cho cả ba xem nào.”
“Grừ grừ…” Tác phong nhanh nhẹn lên đi.
Lúc trước Kiều Nghệ đã muốn so tài với hổ mẹ xem ai săn được nhiều con mồi nhất, bây giờ thi đấu đã kết thúc, đương nhiên cô muốn nhanh chóng biết kết quả.
“Đừng sốt ruột.” Ngón tay thon dài của Thẩm Chi Hủ chạm vào cái mũi hơi ướt át của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ cảm thấy nơi bị anh đụng vào ngứa ngáy, không nhịn được lè lưỡi ra liếm mũi. Đúng lúc này tay của Người đẹp ốm yếu vẫn chưa rời đi, đầu lưỡi ấm áp lập tức liếm phải ngón tay của anh.
Một người một hổ sững người, khi bốn mắt nhìn nhau đều có thể nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Thẩm Chi Hủ phản ứng lại trước, anh không chê nước bọt của hổ trắng nhỏ, lại còn cong môi cười khi nhìn thấy hổ trắng nhỏ nào đó ngượng ngùng nhìn ngó ngang dọc.
Anh thực sự không biết mặt hổ lông xù của Kiều Nghệ đang nóng đến đáng sợ. Nếu như không phải có bộ lông che chắn thì cô sợ rằng mặt mình đã đỏ bừng rồi.
Cũng may mà Người đẹp ốm yếu không so đo với mình, nếu không cô thật sự muốn tìm một cái lỗ dưới mặt đất mà chui vào.
Trước tiên Thẩm Chi Hủ đếm con mồi của cây non mini, nó săn được tổng cộng mười chín con mồi. Trong đó có tám con sóc, ba con gà rừng, năm con thỏ, hai con hươu đực, một con heo rừng, trong số mười chín con mồi này có tám con biến dị.
Thẩm Chi Hủ đếm xong rồi công bố con số này.
Kiều Nghệ và hổ mẹ không khỏi nhìn về phía cây non mini. Thằng khứa này vô cùng kiêu ngạo, nếu mà có lồng ngực thì chắc bây giờ nó đã ưỡn cao lên rồi.
Thứ cây hay “ga dzẻ”!
Kiều Nghệ liếm ria mép.