Chương 532
Đúng lúc này, đoàn người Thẩm Chi Hủ đến nơi.
Căn phòng xem như rộng rãi có thêm nhiều người và một con hổ trắng lớn với dáng người khá to bước vào, lại trở nên có chút chật chội.
“Rốt cuộc anh cũng quay về rồi!” Cố Hựu Kỳ tức giận nói, khóe mắt vô tình liếc thấy Kiều Nghệ lại cao lớn hơn không ít, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Sở Thiên đương nhiên cũng chú ý đến sự thay đổi của Kiều Nghệ, chỗ sâu trong đáy mắt thoáng lóe lên vẻ ngạc nhiên nồng đậm.
“Tiểu Nghệ, em lại cao hơn nhiều rồi!”
“Đúng đó đúng đó.” Kiều Nghệ gật đầu lia lịa, lúc này đây cô đã mặc quần áo vừa người. Đây là sau khi bọn họ ăn uống no nên, Người đẹp ốm yếu lục lọi trong không gian, tìm quần áo phù hợp cho cô mặc.
Đối với việc này, cô âm thầm nhấn like cho Thẩm Chi Hủ, cảm thấy Người đẹp ốm yếu quá chu đáo, chuẩn bị quần áo ở mọi lứa tuổi cho cô một cách thỏa đáng.
Cố Hựu Kỳ xoa xoa cằm: “Xem ra chẳng bao lâu sau, Tiểu Nghệ có thể lớn lên thành một cô gái rồi.”
Trong giọng nói của anh ta có rất nhiều suy nghĩ sâu xa, Kiều Nghệ không nghe được, chỉ vui vẻ bởi vì bản thân có thể mau mau trưởng thành. Trái lại, Thẩm Chi Hủ và Sở Thiên cùng nhìn lướt qua anh ta, người trước nhìn với ánh mắt sâu thẳm khiến người khác không đoán ra. Người sau lại ngờ vực, giống như không hiểu tại sao Cố Hựu Kỳ lại nói như vậy.
Vừa khéo giờ phút này, người phụ nữ trung niên xử lý xong vết thương cho Thạch Ngọc Cầm, sau khi bà ấy rời đi, Sở Thiên mới hỏi: “Thẩm Chi Hủ, anh biết cô ta làm sao không?”
Cố Hựu Kỳ vừa định cười nói sao đối phương lại biết được, một giây sau lại nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Thẩm Chi Hủ.
“Biết.”
“Cái gì?” Anh ta cảm thấy mình nghe nhầm rồi: “Anh biết cái gì? Không phải anh đi ra ngoài à?”
Anh không để ý đến anh ta, cẩn thận quan sát Thạch Ngọc Cầm, thấy rạn nứt trên thân thể cô ta không nghiêm trọng lắm, trong lòng cười nhạo một tiếng. Xem ra cô ta quả thực đã hiểu rõ được một ít phương pháp điều khiển dị năng không gian.
“Dị năng cắn trả thôi.”
“Dị năng cắn trả? Đó là cái gì? Chẳng phải Thạch Ngọc Cầm là dị năng giả hệ không gian hả? Sao lại bị dị năng cắn lại được?”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên không hiểu, nhưng Kiều Nghệ lại nghe hiểu được. Cô nhìn tình trạng thê thảm của Thạch Ngọc Cầm hiện tại, lại nhìn sang Người đẹp ốm yếu, đôi mắt màu xanh lam nhạt không khỏi hiện lên vẻ đau lòng.
Lúc trước Người đẹp ốm yếu ốm đau bệnh tật như thế, có lẽ là bị dị năng cắn trả thì phải.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ càng thương Thẩm Chi Hủ hơn, không nhịn được nắm lấy bàn tay ấm áp của anh.
Anh thuận thế nhìn sang: “Ngao Ngao, em sao thế?”
“Người đẹp ốm yếu ơi, anh cực khổ rồi.”
Thẩm Chi Hủ không khỏi tức cười, nhéo nhéo gò má mịn màng của cô: “Ngao Ngao lại đang nghĩ lung tung gì đó?”
Kiều Nghệ phồng gò má lên không trả lời, mà là nắm chặt lấy tay anh.
Trong lòng anh ấm áp, cũng tùy theo cô.
“Thạch Ngọc Cầm muốn trở nên mạnh mẽ, tôi bèn nói phương pháp để mạnh hơn cho cô ta. Bây giờ cô ta tìm ra cách để trở nên mạnh rồi, thế nên bị dị năng cắn lại.” Thẩm Chi Hủ giải thích.
“Trở nên mạnh mẽ ư?”
“Không sai.”
“Làm thế nào để trở nên mạnh hơn?” Sở Thiên hỏi.
Anh nghiêng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh vừa kiêng dè lại nghi hoặc của gã, bình tĩnh đáp lời: “Điều khiển dị năng không gian, thay đổi dị năng không gian cho bản thân sử dụng, có tính công kích.”
Lời vừa dứt, anh cũng chẳng để ý điều này khiến mấy người Sở Thiên rung động lớn thế nào, mà tiếp tục nói: “Nhưng dị năng không gian đâu dễ dàng điều khiển thế chứ? Giờ đây Thạch Ngọc Cầm chính là bị cắn trả, có thể chống đỡ được thì cô ta sẽ thắng, nếu không chống đỡ được... Đến lúc đó các người nhớ giao tinh hạch của cô ta cho tôi.”