Chương 533
Nói xong, Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ chưa kịp phản ứng, Thẩm Chi Hủ đã dắt Kiều Nghệ rời đi, để lại những người đang khiếp sợ không thôi trong căn phòng.
Lúc trở về phòng, tay của Kiều Nghệ vẫn nắm chặt lấy Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ nhạy bén nhận ra sự khác thường của cô, bèn dắt hổ trắng nhỏ ngồi xuống ghế sô pha, lúc này mới mở miệng hỏi: “Ngao Ngao làm sao thế?”
Cô mím chặt môi, đầu tiên là nghĩ đến bộ dạng thảm thương kia của Thạch Ngọc Cầm, tiếp theo là nhớ đến lúc mới gặp Người đẹp ốm yếu. Anh hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt, toàn thân lộ ra cảm giác dễ vỡ, trái tim liền thắt chặt lại một cách đau đớn.
“Người đẹp ốm yếu ơi, trước đây anh... Có phải sức khỏe anh không tốt là bởi vì nắm giữ dị năng không gian à?” Kiều Nghệ nói xong lại tự mình gật gật đầu: “Chắc chắn là thế rồi, nếu không sao lại ốm đau bệnh tật như vậy chứ, vừa hôn mê đã là mấy ngày liền!”
Thẩm Chi Hủ: “...”
Lúc trước anh như vậy trái lại không có liên quan gì đến việc nắm giữ dị năng không gian cả, mà là dị năng của kiếp trước dung hòa với thân thể của kiếp này. Là cường độ của thân thể không đủ, không có cách nào chịu đựng năng lượng khổng lồ như thế nên mới luôn mê man không tỉnh.
Anh suy nghĩ một lúc, vốn đã định giải thích với hổ trắng nhỏ, nhưng thấy dáng vẻ đau lòng kia của cô thì bỗng dưng dừng lại.
Bỏ đi, mình vẫn đừng giải thích thì hơn.
Mình chỉ mới hôn mê đã khiến Ngao Ngao đau lòng khó chịu thành ra thế này, nếu để em ấy biết dáng vẻ lúc bản thân nắm giữ dị năng không gian còn đáng sợ hơn cả Thạch Ngọc Cầm bây giờ, e rằng em ấy sẽ sợ đến òa khóc đúng không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Chi Hủ nhéo nhéo gò má có xúc cảm cực kỳ tốt của hổ trắng nhỏ: “Tất cả đều đã qua rồi.”
Kiều Nghệ vẫn còn đau lòng, không nhịn được ôm lấy Người đẹp ốm yếu.
“Ừ, tất cả đều qua rồi.” Nói xong, cô còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Thẩm Chi Hủ mềm lòng không chịu nổi, để mặc cho hổ trắng nhỏ ôm mình, tay còn nhẹ nhàng vỗ về sau lưng như thể đang an ủi cô.
Thật lâu sau, cô mới mở miệng: “Thạch Ngọc Cầm có thể chống đỡ nổi không?”
“Sợ rằng không được.” Thẩm Chi Hủ lắc lắc đầu, bộ dáng vừa rồi của cô ta đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít rồi.
“Như vậy à.” Cô thả lỏng hơn một chút, chẳng qua là... “Vậy Hà Nguyệt Liên bên kia phải làm sao đây?”
“Không cần để ý đến cô ta, chúng ta đi thẳng đến căn cứ Đông Nam.”
“Cũng được.” Dứt lời, Kiều Nghệ dừng lại một lúc rồi buông bàn tay đang ôm lấy Thẩm Chi Hủ ra, hỏi tiếp: “Người đẹp ốm yếu này, căn cứ Đông Nam chính là đại bản doanh của sở nghiên cứu Tư Hoài gì đó à?”
Thẩm Chi Hủ khựng lại, có lẽ là không ngờ hổ trắng nhỏ sẽ hỏi vấn đề này. Đầu tiên anh giơ tay lên vén tóc mai hơi rối loạn của cô, sau đó mới chầm chậm lên tiếng: “Không phải.”
Đại bản doanh thật sự không ở trong lãnh thổ Trung Quốc, nhưng anh biết đại bản doanh của sở nghiên cứu ở Trung Quốc nằm ở căn cứ Thần Quyến. Đó là một cư cứ quy mô nhỏ, nhưng hầu hết người ở trong đó đều là thành viên của sở nghiên cứu, ai ai cũng là hạng người lòng dạ độc ác.
Nhớ đến kiếp trước, những kẻ đó đều chết trong tay mình, Thẩm Chi Hủ vân vê sợi tóc màu tuyết của hổ trắng nhỏ.
Về phần đại bản doanh thật sự của sở nghiên cứu Tư Hoài, theo hiểu biết của anh, trước khi bản thân hủy diệt thế giới đã bị dị năng giả ở nước ngoài tiêu diệt toàn bộ rồi, cho nên đại bản doanh của sở nghiên cứu không đủ gây sợ hãi.
Kiều Nghệ giật mình sửng sốt, vốn muốn hỏi tại sao anh biết, nhưng ngước mắt lại bắt gặp dáng vẻ suy nghĩ miên man của anh. Trực giác nói cho cô biết, Người đẹp ốm yếu chắc chắn có rất nhiều bí mật mà mình không biết. Tuy rằng cô rất tò mò, nhưng lại mơ hồ cảm thấy anh sẽ không nói cho mình, thế nên cũng không thiếu suy nghĩ đi hỏi.