Chương 534
Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nhéo nhéo gò má của Thẩm Chi Hủ.
Sức lực không nặng, nhưng cũng khiến anh hoàn hồn lại.
“Ngao Ngao làm sao vậy?”
“Người đẹp ốm yếu, anh đang suy nghĩ gì?”
“Em đoán xem?”
“Anh đoán xem tôi có đoán hay không?”
Thẩm Chi Hủ không nói gì, dứt khoát bật cười.
Kiều Nghệ hơi lúng túng, khe khẽ hừ một tiếng.
Cứ như vậy chủ đề này được bỏ qua, cô cũng bởi vì vui vẻ cả ngày, giờ phút này yên tĩnh lại, cơn mệt mỏi dâng lên như thủy triều. Cô che miệng lại ngáp một cái.
“Em mệt rồi à?”
Kiều Nghệ ừ một tiếng.
“Ngủ một lát đi.”
“Được, tối nay tôi muốn ăn khoai lang nướng.”
“Biết rồi, đồ hổ con tham ăn.” Thẩm Chi Hủ tức giận nhào nặn gò má cô.
Kiều Nghệ không phục, gạt tay Người đẹp ốm yếu ra rồi đá bay giày của mình. Sau khi thay dép xong, cô chạy vào nhà tắm rửa chân sạch sẽ, tiếp đó nhảy lên giường trước ánh mắt ngậm cười của anh. Hổ trắng nhỏ lăn lộn một vòng trên đó, cuối cùng ôm chăn và gối, ba giây sau đã chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Chi Hủ: “...”
Con nhóc này...
Anh lặng lẽ bật cười, khóe mắt liếc thấy hổ trắng lớn đang ngây ra tại chỗ, thấy nó dường như cũng rung động bởi hành động này của hổ trắng nhỏ. Anh bèn hạ thấp giọng nói: “Đại Bạch, cần ta rửa móng vuốt cho mi không?”
Đáp lại Thẩm Chi Hủ chính là cái liếc mắt cao quý lạnh lùng của hổ mẹ, kế tiếp nó tự đi vào nhà tắm, theo sau là cây non mini lảo đa lảo đảo.
Anh cảm thấy buồn cười không thôi, cũng hiểu ra tại sao có đôi lúc hổ trắng nhỏ lại ngớ ngẩn đáng yêu như thế rồi, hóa ra là học từ hổ trắng lớn.
...
Kiều Nghệ ngủ một giấc đến khi trời tối, lúc tỉnh ngủ còn có cảm giác không biết tối nay là năm nào.
Cho đến khi gò má bị đâm đau, ý thức của cô trở về, nghiêng đầu nhìn thì thấy hổ mẹ đang dùng chòm râu của mình cọ cọ vào cô. Cô mỉm cười, ôm lấy cổ hổ mẹ, quyến luyến cọ lại.
Hổ mẹ theo bản năng lè lưỡi ra định liếm cho nhóc con, nhưng mà nó vừa mới nhúc nhích, toàn thân nhóc con đã run rẩy. Bấy giờ nó mới nhớ ra lúc nhóc con biến thành thú hai chân không có lông xù xinh đẹp, da cũng rất yếu ớt...
Hổ trắng lớn hơi lùi về phía sau, thấy gò má của góc con bị mình liếm xong có chút ửng đỏ, mắt hổ màu xanh nhạt thoáng lóe lên một tia phiền muộn.
“Mama, con không sao đâu.” Nói xong, Kiều Nghệ suy nghĩ một chút rồi thoáng cái đã biến từ bộ dạng con người về hình thái hổ. Sau đó, cô gật gù đắc chí bò ra khỏi đống quần áo, cười híp mắt nhìn hổ mẹ.
“Grừ grừ...” Mama, mẹ nhìn này!
Cái đuôi lông xù của Kiều Nghệ vẫy vẫy.
Hổ mẹ nhìn chằm chằm nhóc con hồi lâu, sau đó móng vuốt hổ to lớn của mình chụp lên đầu cô rồi kéo đầu cô vào lòng mình, đầu lưỡi đầy đặn ra sức liếm cho con.
Kiều Nghệ khoan khoái đến mức híp mắt lại, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ vui mừng.
Cây non mini không cam chịu cô đơn lạnh lẽo mà ghé đến gần.
... [Tôi cũng muốn.]
Nó “ngước mắt mong chờ” nhìn chằm chằm vào hai mẹ con hổ trắng.
Kiều Nghệ thấy thế thì hít một hơi, sau đó mở miệng oán giận lại.
“Grừ grừ...” Mày muốn cái gì mà muốn? Mày cũng chẳng có lông mềm mượt!
... [Tôi cứ muốn.]
Cô mới không để ý đến cây non mini, nó cũng không có bộ lông mềm mượt, sao hổ mẹ có thể liếm lông cho nó được chứ? Với lại, cho dù có, hổ mẹ cũng sẽ không liếm lông cho nó, bởi vì chỉ có mình cô mới là hổ con của mẹ!
Nghĩ như vậy, Kiều Nghệ đắc chí vênh váo vẫy vẫy đuôi, khiến cho cây non mini giận quá chừng. Nó vươn cành cây dài ra muốn chạm vào hổ trắng lớn, ngay sau đó bị cái đuôi dài của hổ trắng lớn không chút nể nang đẩy ra.
Cây non mini: “...”
Chít chít chít, cây khổ quá mà!
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Chi Hủ đang bận rộn ở nhà bếp đi tới. Anh khẽ nhíu mày khi thấy hổ trắng nhỏ đã biến về dáng vẻ ban đầu, đi tới, cầm chân hổ đã lớn hơn rất nhiều của cô lên sờ sờ.