Chương 546
Cố Hựu Kỳ cũng cảm thấy rò mò, phải biết lần đầu tiên khi anh ta nghe thấy Kiều Nghệ gọi Thẩm Chi Hủ là Người đẹp ốm yếu, anh ta suýt chút nữa đã bị nước miếng của bản thân làm cho sặc chết.
Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được một Thẩm Chi Hủ lạnh lùng tàn nhẫn như vậy lại đồng ý cho Kiều Nghệ gọi là Người đẹp ốm yếu, nếu không phải bởi vì vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ không khéo anh ta còn trêu đùa một trận.
Vấn đề này cũng dẫn tới sự chú ý của những người khác, bọn họ cũng dựng thẳng lỗ tai lên muốn nghe chuyện liên quan tới Thẩm Chi Hủ.
Kliều Nghệ có hơi bối rối, a một tiếng.
“Hửm? Chẳng lẽ Thẩm Chi Hủ bắt em gọi như vậy?” Cố Hựu Kỳ suy nghĩ một lát, sợ hãi mở to hai mắt.
Kiều Nghệ lập tức liếc mắt nhìn anh ta: “Sao có thể như thế được chứ?”
Lúc đầu cô gọi Thẩm Chi Hủ là Người đẹp ốm yếu, anh không vui nhưng cô vẫn kiên trì, cuối cùng anh không còn cách nào khác để mặc cô gọi.
Nghĩ tới dáng vẻ bất lực của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ mỉm cười giống như một chú mèo nhỏ trộm thịt thành công.
“Kiều Nghệ em cười cái gì vậy?”
Kiều Nghệ vội vàng thu lại nụ cười của mình: “Không có gì đâu.”
“Vậy thì nhanh nói cho bọn anh biết đi.” Cố Hựu Kỳ nhướng mày.
Kiều Nghệ cũng nhìn thấy dáng vẻ rất muốn biết của Sở Thiên, mặc dù có hơi bất lực nhưng vẫn giải thích: “Bởi vì khi tôi nhặt được Người đẹp ốm yếu, anh ấy ốm đau bệnh tật liên miên chứ sao, tôi phải chăm sóc một thời gian sức khỏe của anh ấy mới tốt hơn đó.”
Cô nhớ lại lần đầu gặp Người đẹp ốm yếu, dáng vẻ ốm đau bệnh tất của anh lúc đó khiến Kiều Nghệ không nhịn được mà thở dài.
Cố Hựu Kỳ không ngờ còn có lý do như vậy, mối quan tâm của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau.
Cố Hựu Kỳ ngẫm nghĩ, hóa ra Thẩm Chi Hủ này được hổ trắng nhỏ nhặt về, chứ không phải anh ta nhặt được hổ trắng nhỏ? Chậc, kiếp trước anh ta đã tích đức gì, kiếp này mới gặp may mắn như vậy thế?
Lúc này, Cố Hựu Kỳ cũng biết tại sao Thẩm Chi Hủ lại đối xử đặc biệt với hổ trắng nhỏ.
Nếu lúc anh ta ốm đau bệnh tật, được một con hổ trắng nhỏ nhặt về, còn được nó chăm sóc, có lẽ anh ta cũng sẽ ôm hổ trắng nhỏ vào lòng mà cưng nựng.
Sở Thiên thì lại đang nghĩ, hóa ra Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ không có quan hệ huyết thống gì à? Trước đây gã còn tưởng hai người bọn họ là anh em họ.
Nếu như vậy, có phải gã cũng có thể thân thiết với Kiều Nghệ hơn không? Có thể nhận cô là em gái mình không?
Trong tưởng tượng của gã, không có nhiều người em gái ngoan ngoãn và hay phụ họa với gã như thế….
Kể từ đó, Sở Thiên luôn nhìn Kiều Nghệ với ánh mắt nóng bỏng.
Kiều Nghệ không biết Sở Thiên đang suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy ánh mắt gã nhìn mình có hơi kỳ lạ.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi.
“Không sao.” Sở Thiên nhếch môi cười, nhưng sau lại nghĩ đến điều gì đó, gã móc một viên sô cô la từ trong chiếc túi đang treo bên hông của mình ra đưa cho Kiều Nghệ: “Em ăn không?”
Kiều Nghệ từ chối: “Tôi không ăn đâu, anh giữ lại ăn đi.”
Trong không gian của Người đẹp ốm yếu còn rất nhiều sô cô la mà, cô không thích ăn của người khác.
Sở Thiên thấy vậy có hơi tiếc nuối, thu hồi sô cô la lại, rồi nghĩ lần sau nên tặng gì đó cho Kiều Nghệ để làm tăng thiện cảm của cô đối với gã.
Thẩm Chi Hủ đi theo luồng cảm ứng kia tìm kiếm zombie hệ không gian, không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên dừng bước, nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của không gian xung quanh. Anh đột nhiên quay người, lưỡi dao không gian vô hình đón đỡ trước người.
Chỉ nghe keng một tiếng, trước người Thẩm Chi Hủ xuất hiện một bàn tay thon dài tái nhợt, nhưng móng tay đen sì, điều này đã nói rõ thân phận của chủ nhân bàn tay.
Thẩm Chi Hủ định thần nhìn lại, anh chưa kịp nhìn rõ con zombie tấn công mình có dáng vẻ gì, thân hình của nó bắt đầu vặn vẹo quỷ dị, rồi biến mất không thấy tăm hơi.