Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 548

Chương 548
“Chắc là hơn một giờ.” Người trả lời là Sở Thiên, trong tay gã cũng cầm bánh bao nhân thịt to bằng nắm đấm, là Kiều Nghệ cho, chẳng biết tại sao gã lại không nỡ ăn nó.

“Như vậy sao…” Kiều Nghệ lại cắn một miếng bánh bao thịt nhỏ, thấy Sở Thiên không ăn, nghi ngờ dò hỏi: “Sở Thiên, sao anh không ăn bánh bao?”

Cố Hựu Kỳ thuận thế nhìn sang, hai mắt sáng lên: “Anh không ăn thì cho tôi đi.”

Anh ta nói xong đưa tay muốn đoạt, nhưng Sở Thiên dễ dàng tránh thoát.

“Ai nói tôi không ăn?” Gã chậm rì rì cắn một miếng bánh bao trước ánh mắt tiếc nuối của Cố Hựu Kỳ.

Bánh bao thịt mặc dù đã nguội, cảm giác không ngon bằng lúc nóng hầm hập, nhưng hương vị vẫn rất tuyệt.

“Ăn ngon không?” Cố Hựu Kỳ cười híp mắt hỏi.

Sở Thiên gật đầu, không đợi Cố Hựu Kỳ mở miệng, gã lại hỏi Kiều Nghệ: “Kiều Nghệ, bánh bao này do em làm hả?”

Kiều Nghệ: “...”

Ừm, vấn đề này đã đâm thẳng vào điểm yếu của cô.

Cô gói bánh bao rất xấu…

Dưới ánh mắt ấm áp của Sở Thiên, Kiều Nghệ cứng đờ lắc đầu: “Không phải, bánh bao này do Người đẹp ốm yếu gói, cũng do anh ấy hấp.”

Sở Thiên ngây người, có lẽ không ngờ người đàn ông lạnh lùng kia lại có tay nghề tốt như vậy.

“Anh sao vậy? Có phải bị dọa sợ rồi không?” Cố Hựu Kỳ khoác vai bá cổ Sở Thiên.

Sở Thiên không thích người khác gần gũi với gã như vậy, gã không thể chịu nổi tính cách nhiệt tình này của Cố Hựu Kỳ. Lúc chưa quen biết anh ta thì cảm thấy người này là du côn xấu xa cà lơ phất phơ, sau khi quen mới biết anh ta là một người tùy tiện. Nếu không phải có thực lực mạnh mẽ, có lẽ anh ta đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi.

“Có một chút.”

"Khà khà, Chi Hủ ngoài gói bánh bao ngon, tay nghề nấu ăn cũng rất tốt." Cố Hựu Kỳ nghĩ đến mấy món ăn ngon, không nhịn được liếm môi: “Đáng tiếc ăn chực đều cần tinh hạch, bây giờ tôi rất nghèo, sợ là không thể cọ được bữa cơm nào nữa.”

Sở Thiên nghe vậy cũng nghĩ đến lời Nhan Dục Chương nói, Cố Hựu Kỳ vẫn còn nợ Thẩm Chi Hủ năm mươi sáu mươi viên tinh hạch cấp 5, khóe mắt không khỏi giật giật vài cái.

Kiều Nghệ ăn bánh bao xong, lại nhìn về phía Thẩm Chi Hủ rời đi, bên trong đôi mắt màu xanh lam nhạt mang theo lo lắng rõ ràng.

Hổ mẹ ở bên cạnh cảm nhận được sự bất an của nhóc con, cái đuôi linh hoạt nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng nhóc con.

“Gào?” Kiều Nghệ ngây ngốc nhìn về phía hổ mẹ.

“Rống”

Hổ mẹ rống lên một tiếng, nâng móng vuốt dày, chỉ chỉ nhóc con, vừa chỉ về phía Thẩm Chi Hủ rời đi.

Nếu nhóc con lo lắng như vậy, vậy bọn họ đi theo sau xem xét.

Kiều Nghệ hiểu ý của hổ mẹ, trong lòng ấm áp, ôm lấy cổ của hổ mẹ cọ cọ vài lần.

“Mama thật tốt.”

Có hổ mẹ ủng hộ, Kiều Nghệ chuẩn bị đi tìm Người đẹp ốm yếu, cô vừa buông hổ mẹ ra, đôi tai tròn dựng đứng của hổ mẹ bỗng nhiên rung rung.

“Ơ? Chi Hủ về rồi!”

Kiều Nghệ nghe xong, lập tức buông cổ hổ mẹ ra, đứng dậy nhìn quanh, quả nhiên thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ đang từ từ đi tới.

Cô vui mừng, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hai chân đã chạy về phía Người đẹp ốm yếu.

Chờ lấy lại tinh thần, cô tự động tăng tốc chạy nhanh hơn.

Phía sau lưng cô, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều có chút ghen tị, Sở Thiên không nói lời nào, ngược lại Cố Hựu Kỳ nhìn thấy thì bình tĩnh ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh nhìn hổ trắng lớn và Kiều Nghệ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

“Đại Bạch à, Tiểu Nghệ thân thiết với Chi Hủ như vậy, mi không thấy ghen tị hả?”

Không phải nói hổ cái rất bảo vệ con sao, sao Đại Bạch không giống những con hổ cái khác?

Hổ mẹ nghe thấy lời Cố Hựu Kỳ nói, nhưng không hiểu ghen tị là gì. Nó chỉ biết nhóc con thích thú hai chân tên Thẩm Chi Hủ kia, thú hai chân đối xử với hai mẹ con nó rất tốt, cho nên nó nguyện ý để nhóc con thân thiết với thú hai chân.

 


Bình Luận (0)
Comment