Thú hai chân nhàm chán.╭(╯╰)╮
Cố Hựu Kỳ: “...”
Khá lắm, bị Kiều Nghệ khinh bỉ cũng thôi đi, hiện tại ngay cả hổ trắng lớn cũng khinh bỉ anh ta?
Không chỉ như thế, ngay cả cây non mini nằm yên tĩnh bên trong chậu hoa cũng rung cành của mình, tặng cho Cố Hựu Kỳ hai chữ.
[Đồ ngốc.]
Cố Hựu Kỳ: “???”
Chuyện quái gì vậy? Cái cây thực vật biến dị này thành tinh rồi à?
Có Hựu Kỳ và Sở Thiên chưa từng nhìn thấy cây non mini bày ra dáng vẻ chữ Hán, nên rất kinh ngạc, phải mất một lúc lâu bọn họ mới hồi phục lại tinh thần.
Trái lại là cây non mini nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ thì đắc ý, chiếc lá màu xanh biếc ở phía dưới khẽ run, cành lá thay đổi, lại bày ra mấy chữ.
[Đồ nhà quê.]
Hì hì, cái từ này là nó học được của hổ trắng nhỏ, bây giờ cuối cùng cũng có chỗ dùng tới.
Sở Thiên: “...”
Cố Hựu Kỳ: “…”
Mẹ kiếp, bọn họ điên hay là thế giới này điên rồi? Ngay cả thực vật cũng có thể dùng chữ Hán để chế giễu loài người!
Kiều Nghệ không biết cây non mini đã mang đến cho đám người Cố Hựu Kỳ cú sốc như thế nào, lúc này cô đang chạy tới bên cạnh Người đẹp ốm yếu, vô thức muốn ôm anh nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh thì dừng hành động của mình lại.
Thẩm Chi Hủ còn tưởng mình lại bị chê, mi mắt rủ xuống: “Ngao Ngao, tôi đi rửa tay.”
Khi trở về anh còn cố tính ngửi ngửi một cái, chắc chắn không có mùi gì mới yên tâm quay lại.
“Không phải đâu.” Kiều Nghệ đột nhiên không thốt nên lời: “Anh sao rồi? Sao lại tái nhợt như vậy? Có phải do tiêu tốn quá nhiều dị năng không? Anh đã dùng tinh hạch để bổ sung chưa?”
Cô hỏi mấy câu liên tiếp khiến THẩm Chi Hủ cảm thấy ấm áp, anh cong ngón tay cọ nhẹ vào mũi của cô.
“Ngao Ngao hỏi nhiều vấn đề như vậy, tôi nên trả lời câu nào trước đây?”
“Đồ ngốc, đương nhiên là trả lời theo thứ tự rồi!”
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười: “Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ trả lời lần lượt từng vấn đề của Ngao Ngao. Sắc mặt tái nhợt là bởi vì hấp thụ tinh hạch hệ không gian cấp 7, dị năng không tiêu hao quá nhiều, hiện tại cả người dư thừa dị năng nên không cần dùng tinh hạch để bổ sung.”
7, cấp 7 á?
Bởi vì quá kinh ngạc, miệng Kiều Nghệ tạo thành hình chữ “O” làm Thẩm Chi Hủ bật cười. Anh đưa tay lên nắm lấy gò má cô, khiến cái miệng hồng hồng của cô chu ra.
“Ừm.. Ở đây không có ai, anh cố chấp làm gì?” Kiều Nghệ trừng mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ càng cười vui vẻ hơn, nhưng cũng sợ mình chọc giận người mong manh yếu đuối nào đó, cầm một lát cũng buông lỏng tay ra.
“Ngao Ngao như vậy thật đáng yêu.” Thẩm Chi Hủ nói bằng giọng điệu mong được sống.
Kiều Nghệ: “…”
Tôi còn lâu mới tin, Người đẹp ốm yếu thật là hư!
Kiều Nghệ không so đo với Người đẹp ốm yếu, trong mắt và trong tâm trí đều là tinh hạch hệ không gian cấp 7 mà anh vừa nói lúc nãy.
“Người đẹp ốm yếu, thật sự là zombie hệ không gian cấp 7 ư?”
“Ừm.” Thẩm Chi Hủ dừng lại một chút: “Nó rất mạnh.”
“Anh không bị thương chứ?” Kiều Nghệ nói xong muốn sờ cơ thể của Người đẹp ốm yếu, xem anh có bị thương không.
Thẩm Chi Hủ có hơi bối rối, nắm lấy hai tay của cô.
Kiều Nghệ bất mãn nói: “Người đẹp ốm yếu làm gì vậy?”
“Tôi không bị thương, con zombie hệ không gian cấp 7 kia không phải đối thủ của tôi.”
“Thật sao?”
“Ừm.” Chỉ là tiêu hao hơi nhiều dị năng mà thôi.
“Cấp bậc hiện tại của Người đẹp ốm yếu là bao nhiêu?” Kiều Nghệ nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Chi Hủ im lặng làm dấu “Tám”.
Kiều Nghệ: “!”
Cô hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy Người đẹp ốm yếu thật mạnh, cô phải rất vất vả mới thăng cấp lên cấp 6, người nào đó đã lên cấp 8 rồi.