Chương 554
Song cây non mini không đồng ý, quơ cành cây.
[Cô ác ôn ghê.]
“Giờ mày mới biết đấy à?” Kiều Nghệ chớp chớp mắt, cười xấu xa.
Cây non mini hơi tức giận, viết một chữ [Hừ] thật to.
Không ngờ hành động này của nó lại làm Kiều Nghệ cười chảy nước mắt, ngặt nghẽo đến mức đau bụng nằm lên trên lưng hổ mẹ.
Cây non mini: “…”
Hời ơi cây tức quá đi nhưng mà không thể làm gì được!
Kiều Nghệ cười chán rồi mới lấy vài viên tinh hạch cấp 3 trong ba lô ra đưa cho cây non mini.
“Này, cho mày đó, đừng giận tao đấy nhé.”
Cây non mini cúi đầu trước tinh hạch trong tức khắc, hơn nữa tính tình của nó giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, đến khi bọn họ quay lại trấn trên thì nó và hổ trắng nhỏ lại trở về trạng thái hai anh em xương máu.
Lúc bọn họ trở về lại tình cờ gặp Ngụy Nhuận đang đi tuần tra xung quanh.
Cậu ta nhìn bọn họ sững sờ mất một lúc, sau đó lông mày nhíu lại như một ngọn núi nhỏ.
Cậu ta phụ trách tuần tra khu vực này vào sau nửa đêm, bây giờ vẫn chưa đến lúc giao ca, vậy mà bọn họ không hề phát hiện ra đám người Kiều Nghệ đi ra ngoài từ bao giờ.
Ngụy Nhuận nghĩ đến đây, sắc mặt cũng hơi khó nhìn.
Kiều Nghệ không biết tại sao, bèn lo lắng hỏi han cậu ta: “Anh làm sao vậy?”
“Các cô đi ra ngoài từ lúc nào vậy Kiều Nghệ?”
Kiều Nghệ hơi lúng túng một chút, nghĩ bọn họ rời đi né tránh người của đội tuần tra thì ánh mắt lóe lên vẻ chột dạ.
“Kiều Nghệ?”
“Hả...” Kiều Nghệ ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ hơi ngượng ngùng: “Lúc trời còn chưa sáng…”
Lần này, Ngụy Nhuận thật sự ngẩn người tại chỗ. Không phải vì bọn họ trốn tránh mình mà là vì trời còn chưa sáng mà cô nhóc này lại dám dẫn hổ trắng lớn ra ngoài một mình. Chẳng lẽ cô không sợ gặp phải nguy hiểm hay sao?
“Thẩm Chi Hủ có biết chuyện cô ra ngoài không?”
“Có chứ.”
Không được sự đồng ý của Người đẹp ốm yếu thì cô nào dám đi ra ngoài chứ?
Phải biết là khi Người đẹp ốm yếu nổi giận thì đáng sợ lắm đó!
Ngụy Nhuận lại càng không nói nên lời. Ban đầu cậu ta muốn lên mặt dạy dỗ cô một phen, nhưng khi Kiều Nghệ nhìn mình bằng đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp vô tội thì Ngụy Nhuận không còn gì để nói nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ để cô rời đi.
Sau khi Kiều Nghệ rời đi thì lè lưỡi với hổ mẹ: "Mẹ ơi, hình như chúng ta làm chuyện gì sai rồi ấy…”
Đại Bạch không hiểu, râu mép rung rinh vài cái.
“Được rồi, chúng ta trở về nói với Người đẹp ốm yếu một tiếng trước đã.”
Hổ mẹ gật đầu, nhanh chóng đi theo sau lưng nhóc con.
Còn Ngụy Nhuận đứng im tại chỗ hơi đen mặt, bảo những tuần tra phải tăng cường cảnh giác, tránh để xảy ra tình huống của Kiều Nghệ lần nữa.
Đến lúc Sở Thiên mang bữa sáng tới thì thấy sắc mặt Ngụy Nhuận không tốt lắm. Gã hỏi han một chút, cũng nghiêm mặt khi biết được chuyện của Kiều Nghệ.
“Đại ca, anh cảm thấy Thẩm Chi Hủ nghĩ như thế nào? Kiều Nghệ là em gái anh ấy mà đúng không? Tại sao lúc nào anh ấy cũng để em gái mình đi làm những chuyện nguy hiểm như thế này vậy?” Ngụy Nhuận thực sự không nhịn được mà châm biếm với đại ca nhà mình.
Mặc dù Sở Thiên không đáp lại song trong lòng lại vô cùng đồng ý với Ngụy Nhuận.
“Tuy rằng Cố Hựu Kỳ nói Kiều Nghệ cũng là dị năng giả nhưng cho đến tận bây giờ tôi chưa từng thấy cô ấy sử dụng dị năng hồi nào. Chẳng lẽ cấp độ của cô ấy tích tụ ra được từ việc dùng tinh hạch?” Dù sao Kiều Nghệ cũng có một người anh trai với sức chiến đấu cực mạnh như Thẩm Chi Hủ, cô muốn có loại tinh hạch nào mà chẳng được?
Thấy Ngụy Nhuận càng nói càng quá đáng, Sở Thiên kịp thời ngăn cậu ta lại: “Cậu thôi đi, càng nói càng thái quá!”
Ngụy Nhuận nhếch môi, thực sự không nói lời nào nữa.
“Được rồi, cậu đi giao ca với Nhan Dục Chương đi, để tôi qua bên Thẩm Chi Hủ xem sao.”