Chương 555
Sở Thiên nói xong không nhìn Ngụy Nhuận mà đi thẳng đến phòng Thẩm Chi Hủ.
Bên kia, Kiều Nghệ vừa trở lại nơi ở tạm thời của bọn họ đã thấy Người đẹp ốm yếu đang ngồi trên băng ghế dài. Đôi chân dài của anh không có chỗ đặt, đành phải duỗi thẳng tắp.
Cô không nhịn được đánh giá anh một chút, ánh mắt cô nhìn lên người Thẩm Chi Hủ, bắt gặp anh đang đùa nghịch mấy cây xương dài thì không khỏi hơi sửng sốt.
“Anh đang làm gì đấy Người đẹp ốm yếu?”
Thẩm Chi Hủ đã nghe thấy tiếng động của Kiều Nghệ từ trước, nhưng anh đang suy nghĩ công việc trên tay nên không ngước lên nhìn cô. Lúc này nghe được câu hỏi của cô, anh mới lên tiếng: “Mũi tên xương.”
"Mũi tên xương?" Kiều Nghệ bước tới, ngồi xuống bên cạnh Người đẹp ốm yếu. Bấy giờ cô mới nhận ra anh đặt mấy mũi tên xương làm từ xương ở bên mình, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên, Kiều Nghệ rút một mũi tên xương ra vuốt ve: “Đây là anh làm sao Người đẹp ốm yếu? Đẹp quá đi, sao anh lại nghĩ ra cách dùng xương để làm ra cái này?”
“Mũi tên của em hỏng nhiều lắm rồi, mũi tên làm từ gỗ không gây sát thương nhiều cho zombie cấp cao, cho nên tôi thử dùng xương của động vật biến dị làm ra vài cái. Tôi đã sử dụng thử rồi, nhưng vẫn phải kiểm tra lại hiệu quả cụ thể.”
Biết Người đẹp ốm yếu làm những thứ này đều vì mình nên trong lòng Kiều Nghệ cảm động không thể nói thành lời. Cô nghiêng đầu, tựa vào cánh tay Người đẹp ốm yếu: “Anh tốt thật đấy Người đẹp ốm yếu.”
Cô thật may mắn khi gặp được người nuôi dưỡng tốt như anh.
Kiều Nghệ lại nghĩ tới bây giờ Người đẹp ốm yếu đã thoát khỏi thiết lập trùm phản diện siêu cấp thì lại càng vui vẻ hơn.
Thẩm Chi Hủ chỉ cười không nói gì, anh nhìn hổ trắng nhỏ với gương mặt dịu dàng, ánh mắt ấm áp.
Kiều Nghệ dựa vào cánh tay Người đẹp ốm yếu một lúc lâu mới nhớ ra chuyện của Ngụy Nhuận để nói với anh.
Thẩm Chi Hủ dừng động tác trong tay lại, thấy Kiều Nghệ có vẻ xấu hổ bèn muốn xoa đầu cô. Nhưng anh thấy bàn tay mình còn đang bẩn nên lại rụt tay về.
“Không sao đâu, Ngao Ngao đừng để ý.”
“Nhưng mà tôi thấy hình như Ngụy Nhuận hơi tức giận hay sao đó…”
“Vậy ngày mai em không phải ra ngoài nữa, một mình Đại Bạch đi được rồi.”
Đương nhiên cô biết hổ mẹ có thể đi một mình nhưng cô cũng nhớ nghề săn bắt chứ bộ. Thế nên hôm nay Kiều Nghệ mới đi ra ngoài với Đại Bạch.
Cô thở dài một tiếng, dù gì hôm nay cũng đã nghiền rồi, sau này cô để hổ mẹ đi một mình là được.
“Tôi biết rồi.”
“Ngoan lắm.”
Lỗ tai Kiều Nghệ nóng lên, cô ngượng ngùng chớp chớp mắt.
Thẩm Chi Hủ cũng để hổ trắng nhỏ tựa vào cánh tay mình, mặc dù hành động này của cô làm giảm năng suất làm việc của anh nhưng anh không nỡ rời xa sự thân mật của Kiều Nghệ.
Kết quả là, Sở Thiên vừa tới nhìn thấy hình ảnh này của hai anh em, trong lòng dâng lên cảm giác hâm mộ. Gã hít sâu vài hơi rồi mới bước vào.
“Chào buổi sáng Tiểu Nghệ.”
“Chào buổi sáng.”
“Em đã ăn bữa sáng chưa?”
“Tôi ăn rồi.”
Hơn nữa bữa sáng của cô còn hơi máu me nữa đó.
Kiều Nghệ liếm môi, hạ thấp giọng nói với Người đẹp ốm yếu: “Người đẹp ốm yếu, tôi muốn uống sữa.”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, lấy hai hộp sữa bò từ trong không gian ra.
Một hộp cho hổ trắng nhỏ, một hộp cho hổ trắng lớn.
Kiều Nghệ vui mừng nhận lấy, chạy lạch bạch vào phòng bếp đổ một hộp sữa vào trong bát, sau đó đưa cho Đại Bạch. Nhìn hổ mẹ nằm rạp ra đất chậm rãi liếm sữa, cô cũng cầm hộp sữa lên hút một hơi mạnh.
Sở Thiên nhìn bọn họ một cái rồi thu hồi ánh mắt, thấy Thẩm Chi Hủ đang chế tạo mũi tên xương làm gã nhướng mày đầy bất ngờ: “Anh làm cho Tiểu Nghệ à?”
"Ừm."
"Đây là xương gì?"
“Động vật biến dị.”
Sở Thiên hiểu rõ, quan sát Thẩm Chi Hủ chế tạo mũi tên xương một lúc. Khi thấy anh dùng dị năng mài giũa xương từng chút một, gã không khỏi kinh ngạc trước khả năng khống chế dị năng chính xác của anh.