Chương 557
“Cấp 5.” Thẩm Chi Hủ đặt khoai tây sợi chua cay đã xào xong lên bàn: “Tôi không tìm được zombie cấp 5 nên không biết nó có giá trị sát thương như thế nào đối với bọn chúng.”
“Cấp 5 so với cấp 5, chắc là cũng không quá chênh lệch đâu.”
Thẩm Chi Hủ gật đầu: “Ra ăn cơm nào.”
“Tới liền tới liền.”
“Đi rửa tay cái đã.”
"Được rồi." Kiều Nghệ rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống ghế. Cô vừa mỉm cười ngọt ngào vừa nói với Người đẹp ốm yếu: “Anh vất vả rồi Người đẹp ốm yếu, hôm nay anh phải ăn nhiều chút nha.”
Dứt lời, cô mượn hoa hiến Phật, gắp một đũa thịt heo rừng vào trong bát của Thẩm Chi Hủ.
"Quỷ linh tinh." Thẩm Chi Hủ cười lắc đầu.
Cây non mini ở bên cạnh cũng bắt chước theo anh, viết ra ba chữ.
[Quỷ linh tinh.]
Kiều Nghệ buồn cười trừng mắt nhìn cây non mini: “Sao chỗ nào cũng có chuyện của mày nữa vậy?”
[Tôi thích thế đấy.]
“Phụt…” Kiều Nghệ phì cười, nhìn thoáng qua Người đẹp ốm yếu cũng đang nở nụ cười: “Anh nghĩ có phải Tiểu Thụ tới thời kỳ nổi loạn rồi không hả Người đẹp ốm yếu?”
“Chắc là thế?”
[Thời kỳ nổi loạn là gì?]
“Thì là nói mày không nghe lời đó.”
[Luyên thuyên.]
[Tôi quá là nghe lời luôn.]
Kiều Nghệ đảo mắt, cười ranh ma: “Thế hả? Vậy thì đưa tinh hạch của mày đây.”
Thế nhưng tinh hạch là sự sống của cây non mini, cô không tin nó sẽ cam lòng đưa ra.
Quả nhiên, cây non mini ỉu xìu.
[Không được đâu]
[Thôi được rồi]
[Đúng là tôi đang trong thời kỳ nổi loạn đấy]
Dáng vẻ tổn thương oan ức kia của cây non mini làm Kiều Nghệ thấy mềm lòng, không nỡ lòng nào ăn hiếp nó nữa.
Hổ mẹ thấy vậy cũng lắc đầu, bộ dạng ‘Cây này hết cứu’.
“Được rồi được rồi, tao đùa mày thôi, tao không lấy tinh hạch của mày làm gì đâu.”
Cơ thể cây non mini đột nhiên cứng ngắc, hai cành của nó làm động tác chống nạnh.
[Cô tệ lắm]
Quá xấu xa! Quá ác ôn! Nó lại bị hổ trắng nhỏ đùa giỡn nữa rồi!
Nếu cây non mini có nước mắt thì có lẽ giờ này nó đã khóc thành một dòng sông chua xót.
“Chẳng lẽ giờ mày mới biết tao ác hả?” Kiều Nghệ cười như mèo ăn trộm cá.
Cây non mini chỉ một cành cây vào hổ trắng nhỏ, hồi lâu vẫn không nói được lời nào.
Cuối cùng Thẩm Chi Hủ không nhìn được nữa, cho nó mấy viên tinh hạch để dời đi sự chú ý, sau đó anh trừng mắt liếc hổ trắng nhỏ một chút.
“Thôi nào, mau mau ăn cơm đi chứ.” Thẩm Chi Hủ hơi dừng lại: “Đợi em ăn no tôi sẽ đưa em đi luyện tập cung Phản Khúc."
"Chúng ta tìm zombie để luyện tập à?"
“Ừ.”
Không chỉ có hổ trắng nhỏ muốn luyện tay mà hổ trắng lớn và cây non mini cũng muốn luyện tập. Bọn chúng đã kẹt lại ở cấp 6 lâu quá rồi, cũng nên thăng cấp đi thôi.
(Cây non mini: Chao ôi, cuộc đời cây bi thương này
Kiều Nghệ: Phụt há há!)
---
“Vù…”
Một mũi tên màu trắng bay xuyên qua không trung cắm thẳng vào đầu con zombie cấp 3, ghim cả người nó vào vách tường ở phía sau.
Tiếng động không nhỏ này thu hút sự chú ý của đám zombie ở quanh đây, chúng lần lượt tiến đến rồi bồi hồi bên cạnh zombie đã chết.
Kiều Nghệ ngẩn ra nhìn con zombie bị mũi tên xương xuyên thẳng qua đầu, cô không thể tin rằng đây là do chính mình làm ra, cái miệng phấn hồng khẽ há hốc, cái đầu cứng đơ từ từ nhìn về phía Người đẹp ốm yếu đứng một bên trông không hề ngạc nhiên tí nào.
“Lợi hại lắm.” Thẩm Chi Hủ nhịn cười giơ tay nhéo nhéo gương mặt của cô, khóe mắt liếc thấy một con zombie lanh lẹ đang muốn mổ đầu con zombie đã chết để đào lấy tinh hạch ra, anh thản nhiên nói: “Ngao Ngao, em không nhanh là sẽ bị chiếm mất chiến lợi phẩm đấy.”
Cái gì?
Kiều Nghệ đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy một màn này, đúng là có zombie muốn chiếm chiến lợi phẩm của cô, khiến cô tức giận đến mức rút ra một mũi tên xương, kéo giãn cung tên bắn về phía những zombie đang bồi hồi xung quanh zombie đã chết kia.