Chương 558
Có lẽ vì Kiều Nghệ quá tức giận, nên mũi tên xương cô bắn ra đều cắm thủng đầu zombie, chưa đến vài phút, đám zombie xung quanh đã bị cô diệt sạch sẽ.
Kiều Nghệ thở ra một hơi dài, cô còn chưa kịp thả lòng thì nghe thấy tiếng gào rống phẫn nộ của zombie ở phía xa, theo hướng âm thanh đó mà nhìn lại, cô nhìn thấy thân ảnh cây non mini biến lớn.
“Tiểu Thụ Miêu cũng quá phách lối rồi.”
Hiện tại bọn họ đang ở một trấn nhỏ gần thành phố, trước tận thế gọi là thành phố Minh An, nơi này cách căn cứ Đông Nam không xa, tuy rằng zombie đã bị dị năng giả dọn dẹp sạch sẽ nhưng vẫn có nhiều nơi tập trung zombie đông đúc, ví dụ như bệnh viện, trường học và những nơi không có dị năng giả nào dám đặt chân đến.
Thế là bọn họ tìm một khu nhà gần trường học, lần này tách ra hành động, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đã dọn sạch một ít zombie ở cửa trường trung học, chủ yếu là Kiều Nghệ ra tay, cô muốn luyện tập cung Phản Khúc.
Hổ mẹ và cây non mini thì lẻn vào bên trong trường học.
“Tiểu Thụ Miêu luôn như thế.” Thẩm Chi Hủ nói.
“Đúng vậy.” Kiều Nghệ nhìn thân ảnh cây non mini thì nghĩ đến hổ mẹ: “Không biết mama hiện tại thế nào rồi?”
Dị năng không gian của Thẩm Chi Hủ vẫn luôn thăm dò bên trong trường học, mặc dù anh không nhìn thấy rõ tình huống trong đó, nhưng có thể dựa vào dị năng không gian cảm nhận được hổ trắng lớn đã đối mặt với vua zombie trong trường học này, đó là một con zombie hệ hỏa cấp 6.
Con zombie hệ hỏa cấp 6 này rất mạnh, Thẩm Chi Hủ còn cảm nhận được nó sắp đột phát cấp 6, chỉ là hổ trắng lớn đã trải qua rất nhiều trận chiến, tuy lúc đối đầu nhau vẫn phải cố hết sức song vẫn có thể chiến thắng.
Thẩm Chỉ Hủ biết chuyện này nhưng không có nói cho hổ trắng nhỏ biết, sợ cô lo lắng sẽ bị rối loạn.
“Em đào tinh hạch đi.”
Kiều Nghệ nghe vậy, đôi mắt chớp chớp nở nụ cười lấy lòng nịnh nọt mà nhìn người bệnh ốm yếu.
“Người đẹp ốm yếu à, anh giúp tôi đào được không?”
Thẩm Chi Chủ cười nhạt một cái, dù sao anh cũng không muốn cô nhóc duyên dáng này phải ra tay.
“Biết rồi.” Thẩm Chi Chủ đeo bap tay, nói: “Nhưng em đừng ghét bỏ tôi đấy.”
“Không đâu, không đâu.” Kiều Nghệ vội vàng lắc đầu.
Thẩm Chi Hủ khẽ nhướng mày nhưng không nói gì cả, anh đi về phía thi thể zombie để đào tinh hạch.
Kiều Nghệ cũng không dám lười biếng, đi đến lấy lại mũi tên xương cắm trên mặt đất và vách tương rồi cất vào trong túi đựng cung tên.
Sau khi dọn dẹp sạch chiến trường, hai người tiến vào trường trung học.
Mà khi bọn họ rời đi không lâu, một nhóm người lặng yên xuất hiện cách không xa cổng trường trung học.
Người phụ nữ dẫn đầu mặc đồ chiến đấu màu đen, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ trầm tư.
“Vậy mà có người đến trường học trước chúng ta sao?” Một người đàn ông nhỏ gầy phía sau người phụ nữ mở miệng nói: “Là ai vậy? Tiểu đội Liệt Diễm hay là tiểu đội Chiến Thần?”
“Nếu muốn biết là ai, chúng ta đi vào nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Lời nói này của một cô gái cũng mặc đồ chiến đấu, tóc của người này được cắt thành kiểu húi cua, trên khuôn mặt có một vết sẹo dữ tợn, khiến gương mặt càng hung ác hơn: “Chị Lâm, em nói có đúng không?”
Người tên Lâm Liễu cũng chính là người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Thạch Hân nói không sai, chúng ta đi vào xem là biết thôi.”
Thạch Hân nở nụ cười đắc ý với Thi Hằng.
Thi Hằng bĩu môi, không nói gì.
Lâm Liễu thấy vậy bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hai người bọn họ nói: “Các người đủ rồi đấy, bớt căng mặt nhau đi, lát nữa mà gặp nguy hiểm vì đấu võ mồm với nhau thì tôi không cứu mấy người đâu.”
Thạch Hân và Thi Hằng nghe vậy thì ủ rũ, nhưng dị năng giả đang hóng hớt phía sau bọn họ lại lộ ra nụ cười tươi.
“Đi!”
Lấy Lâm Liễu dẫn đầu, bọn họ chạy chậm đến cổng trường trung học, khi đi ngang qua thi thể zombie, Lâm Liễu không quên liếc mắt nhìn chúng.