Chương 562
Thẩm Chi Hủ lạnh nhạt chỉ “ừ” một tiếng, rồi ném viên tinh hạch mới đào được cho Lâm Liễu.
Khóe miệng Lâm Liễu hơi giật giật khi nhìn thấy vài vết dơ bẩn trên tinh hạch, nhưng cô ta vẫn đè nén sự khó chịu trong lòng mà nhận lấy, sau đó đưa viên tinh hạch hệ băng cấp 7 cho Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ nhận lấy rồi thu vào không gian.
Hành động này khiến đám Lâm Liễu sửng sốt, theo bản năng mà nhìn về phía hổ trắng lớn, chỉ thấy nó thu hồi tầm mắt của mình lại rồi dựa vào người cô bé tóc bạc mắt xanh, lười biếng mà liếm láp móng vuốt của mình.
Thì ra con hổ trắng lớn này lại ngoan ngoãn như vậy? Đúng là rất thú vị.
Lâm Liễu nhướng mày.
Kiều Nghệ thấy Thẩm Chi Hủ đã nhận viên tinh hạch hệ băng, trong lòng cô có hơi kích động nhưng cô không thể hiện cảm xúc ra bên ngoài mà chỉ tò mò hỏi: “Căn cứ Đông Nam…Có chăn nuôi động vật biến dị không?”
Kiều Nghệ thấy đám người Lâm Liễu không hề kinh ngạc về sự xuất hiện của hổ mẹ, chuyện này khiến cô có hơi tò mò.
Trong lòng Thi Hằng khẽ động, liếc mắt nhìn Lâm Liễu rồi cười hì hì nói: “Chuyện này là đương nhiên rồi, căn cứ Đông Nam chúng tôi là căn cứ trăm sông đổ về một biển mà, cho nên có rất nhiều người nuôi dưỡng động vật biến dị!”
“Thật sao? Có nhiều động vật biến dị lắm à?” Kiều Nghệ xoa xoa lỗ tai của hổ mẹ, hỏi tiếp.
“Nhiều lắm, có mấy loài động vật biến dị phổ thông như chim biến dị, chó biến dị, đương nhiên cũng có loài biến dị mạnh mẽ như hổ trắng lớn.” Đối diện với ánh mắt tò mò của Kiều Nghệ, Thi Hằng không nhịn được mà thẳng sống lưng, nói tiếp: “Như báo biến dị, rắn biến dị…”
Mấy lời trước Kiều Nghệ nghe xong thì vẫn còn tốt, nhưng khi nghe đến rắn biến bị, sắc mặt cô lộ ra vẻ kỳ lạ.
Chuyện này khiến Thi Hằng sửng sốt: “Em gái à, em làm sao vậy?”
“Không có gì đâu.” Kiều Nghệ vội vàng lắc đầu.
“À quên, nói chuyện nhiều như vậy vẫn chưa biết tên mấy người đấy? Tôi là Thi Hằng, người đẹp này là Lâm Liễu, đội trưởng tiểu đội Phong Lôi của chúng tôi.”
Dựa theo lời giới thiệu của Thi Hằng, Kiều Nghệ nhìn về phía Lâm Liễu, trong lòng cô còn cảm thán về sắc đẹp của cô ta, nói: “Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ.”
Kiều Nghệ biết Người đẹp ốm yếu rất lạnh lùng với người lạ, nên cô chủ động giới thiệu anh.
Trong suốt quá trình Thẩm Chi Hủ cũng không nói lời nào, Thi Hằng là người nhạy bén, biết người này không dễ ở chung nên dự định chỉ lôi kéo làm thân với Kiều Nghệ, trước tiên cậu ta nhìn vào đôi mắt màu xanh thẳm xinh đẹp của cô, rồi khen ngợi:
“Em gái Kiều Nghệ là người nước ngoài sao? Tiếng Trung của em tốt thật.”
Kiều Nghệ: “…”
Tôi không phải người nước ngoài, cám ơn.
Kiều Nghệ không biết nên nói gì, nhưng vẫn giải thích: “Tôi không phải người nước ngoài.”
Thi Hằng cũng không quan tâm lắm về quốc tịch của Kiều Nghệ, nên khi nghe cô nói vậy chỉ qua loa “ừ ừ” đáp lại, khiến cô không biết nên nói gì mới tốt.
Vào đúng lúc này, ở nơi xa truyền đến tiếng vang dữ dội, Kiều Nghệ bỗng nhớ đến cây non mini, đồng tử của cô co rút lại.
“Không xong! Tôi quên mất Tiểu Thụ Miêu rồi!” Kiều Nghệ vội vàng nhìn về phía Người đẹp ốm yếu bên cạnh.
Thẩm Chi Hủ biết cô đang lo lắng điều gì, dịu dàng an ủi nói: “Tiểu Thụ Miêu không có việc gì đâu.”
Trong lòng Kiều Nghệ bình tĩnh lại những vẫn kiên quyết muốn đi qua đó nhìn xem.
Thẩm Chi Hủ không phản đối nên dẫn cô đi đến chỗ nơi cây non mini phát ra tiếng động lớn.
Đám người Lâm Liễu phía sau liếc mắt nhìn nhau.
“Chị Lâm, chúng ta làm gì tiếp đây?”
Xem ra đám người Kiều Nghệ còn có đồng đội khác, bên trong trường học hẳn là đã bị bọn họ dọn dẹp gần như sạch sẽ, nếu đi theo thì sẽ không có “thịt” để ăn.
“Đi theo nhìn xem.”
“A?” Thạch Hân sửng sốt nói: “Nếu đi theo thì sẽ không có thịt ăn á? Không chừng đến canh thịt còn không có.”