Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 566

Chương 566
Thi Hằng cũng biết câu hỏi của mình đường đột, mỉm cười ngượng ngùng: “Xin lỗi.”

“Trong tay tôi không có thừa tinh hạch hệ không gian, dùng tinh hạch không thuộc tính đổi vậy.” Lâm Liễu dứt lời bèn nhìn một người đàn ông đeo kính gọng đen mang phong độ của người trí thức ở đằng sau: “Văn Phong, tính toán một lần với anh Thẩm đi.”

Dương Văn Phong nghe xong, tiến lên nhìn thoáng qua đống tinh hạch rồi nhanh chóng phán đoán. Sau mấy giây suy nghĩ, anh ta vung tay lên, hai túi nilon trong suốt chứa đầy tinh hạch lập tức xuất hiện trong tay.

“Anh Thẩm, chỗ anh có tổng cộng ba mươi lăm viên tinh hạch có thuộc tính cấp 4, hai mươi tám viên tinh hạch thuộc tính cấp 5. Tính tỷ giá trao đổi, bên tôi phải đưa cho anh một trăm lẻ năm viên tinh hạch không thuộc tính cấp 4 và tám mươi viên tinh hạch không thuộc tính cấp 5.” Anh ta nói xong, đưa hai túi nilon trong suốt cho Thẩm Chi Hủ: “Anh đếm đi.”

Thẩm Chi Hủ không nhận lấy, mà là nhìn sang cây non mini.

Nó lập tức hiểu ý, dùng cành cây cuốn túi về.

[Để tôi đếm.]

Cây non mini xung phong nhận việc đáp lại.

Dương Văn Phong chưa từng nghĩ sẽ có chuyện như vậy, bèn trợn tròn mắt.

“Anh Thẩm, cái này...”

“Để nó làm đi.”

“Đúng đó, Tiểu Thụ của chúng tôi đếm số rất tốt!”

Cây non mini thích nhất là người khác khen ngợi mình, nó vừa đếm, đồng thời còn không quên đắc chí.

[Phải.]

[Tôi rất giỏi.]

[Giỏi hơn hổ trắng lớn.]

Hổ mẹ khinh thường liếc mắt nhìn cây non mini đang đắc chí vênh váo. Nếu không phải hôm nay nó thăng cấp thất bại, hổ mẹ tuyệt đối đã dùng đuôi quất một phát rồi, để nó “hả hê” cho đã luôn.

Khóe miệng Dương Văn Phong giật giật, có cảm giác hoang đường không biết đang ở trong mơ hay hiện thực.

Thực vật biến dị biết đếm số ư?

Anh ta có ý muốn nói không biết, nhưng tưởng tượng đến việc nó có thể dùng chữ viết để trao đổi với con người, đếm số... Hẳn là có thể đúng không?

Đám người Lâm Liễu cũng rất tò mò mà nhìn chằm chằm vào cây non mini đang tràn trề hứng thú đếm tinh hạch.

Sự chú ý của Kiều Nghệ đặt trên người Dương Văn Phong. Vừa rồi cô đã nhìn ra, người đàn ông này lại là dị năng giả hệ không gian đó, có điều chẳng mạnh như Người đẹp ốm yếu.

Nghĩ đến đây, cô tranh thủ lúc Người đẹp ốm yếu không để ý, đi tới thấp giọng hỏi: “Cái đó...”

Dương Văn Phong nghe tiếng thì hoàn hồn lại, cụp mắt nhìn xuống. Trông thấy một cô em gái nhỏ nhắn đáng yêu đang nhìn mình, người thường thấy tận thế tàn khốc như anh ta cũng không nhịn được mềm lòng đi một chút.

“Em gái nhỏ, sao thế?”

Kiều Nghệ: “...”

Sao người nào cũng thích gọi tôi là em gái nhỏ thế? Bây giờ tôi đã không “nhỏ” nữa rồi!

Tuy rằng cô cạn lời, nhưng ngoài mặt vẫn hết sức bình tĩnh: “Anh là dị năng giả hệ không gian hả?”

“Ừ, anh là dị năng giả hệ không gian cấp 6.” Dương Văn Phong biết anh trai của cô bé cũng là dị năng giả hệ không gian. Hơn nữa, đây đều là chuyện mà những dị năng giả ở căn cứ Đông Nam biết, cho nên anh ta cũng không giấu giếm.

“... Ồ.”

“Làm sao thế?”

“Căn cứ Đông Nam có nơi trao đổi tinh hạch không?”

“Tất nhiên là có.” Dương Văn Phong vốn muốn hỏi cô hỏi cái này làm gì, khóe mắt liếc thấy Thẩm Chi Hủ vẫn đang nhìn chằm chằm về phía bên này từ khi Kiều Nghệ sang đây, nhất thời sáng dạ hiểu ra. Anh ta có gì mà không hiểu nữa, trên mặt cũng không khỏi nở nụ cười: “Em gái nhỏ muốn hỏi chuyện về tinh hạch hệ không gian cho anh trai em ư?”

Kiều Nghệ giật mình sửng sốt một phen.

“Thật ra ở căn cứ Đông Nam, tinh hạch hệ không gian nói hiếm cũng không hiếm, nhưng cũng không phải có thể dễ dàng trao đổi. Suy cho cùng, mỗi một tiểu đội dị năng có thực lực mạnh mẽ đều sẽ có một dị năng giả hệ không gian, cho nên tinh hạch hệ không gian lưu thông trên thị trường gần như đều bị bọn họ lũng đoạn, thế nên...”

Lời nói của Dương Văn Phong còn chưa dứt, Kiều Nghệ đã hiểu ý của anh ta, thất vọng chu môi.

(Cây non mini: Chuyện gì cũng tới tay cây!)

 


Bình Luận (0)
Comment