Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 567

Chương 567
“Là vậy à...” Kiều Nghệ lặng lẽ thở dài: “Cảm ơn anh nha.”

“Đừng khách sáo.” Nếu không phải thời cơ không thích hợp, Dương Văn Phong còn muốn xoa xoa đầu Kiều Nghệ một lần.

Đúng lúc này, cây non mini cũng đã đếm xong tinh hạch.

[Số lượng đúng rồi.]

Thẩm Chi Hủ nghe tiếng động nhỏ bé bên phía cây non mini, quay đầu lại nhìn rồi ừ một tiếng.

Bấy giờ, nó đưa tất cả tinh hạch cho anh.

Anh lập tức cất vào không gian: “Trở về sẽ cho mi thêm.”

Cây non mini vẫy vẫy cành, tỏ vẻ mình biết rồi.

Cảnh tượng “sống chung hài hòa” này khiến đám người Lâm Liễu lại kinh ngạc một hồi.

Một lúc lâu sau, Lâm Liễu mới lên tiếng: “Các anh muốn trở về căn cứ Đông Nam cùng chúng tôi không?”

Với thực lực này của bọn họ, nhất định có thể được chào đón ở căn cứ Đông Nam, càng đừng nhắc tới...

Ánh mắt của cô ta như có như không lướt qua hổ trắng lớn và thực vật biến dị.

“Không.” Thẩm Chi Hủ từ chối, giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã đến lúc nên trở về nơi nghỉ chân của bọn họ rồi. Nếu không mọi người quay về muộn, có lẽ Sở Thiên sẽ nhìn anh với gương mặt cau có mất.

Mặc dù anh không thèm quan tâm, nhưng anh vẫn không thích Sở Thiên thường xuyên lượn lờ trước mặt mình, à không, mà là lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh và hổ trắng nhỏ.

Lâm Liễu có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì nữa.

***

“Cuối cùng mấy người cũng về rồi!”

Đến gần chập tối, Thẩm Chi Hủ dẫn mấy người Kiều Nghệ trở về chỗ ở tạm thời của bọn họ.

Vừa mới đậu xe xong, Sở Thiên chờ đợi từ lâu lập tức tiến lên đón, giọng nói trầm thấp thường ngày của gã có chút kích động.

Thẩm Chi Hủ liếc nhìn gã với vẻ kinh ngạc như thể đã nhìn thấu.

Sở Thiên cũng ý thức mình quá kích động, ánh mắt né tránh chuyển sang trên người Kiều Nghệ đang ngồi bên ghế phụ lái, sau đó nở nụ cười.

“Tiểu Nghệ à.”

Kiều Nghệ ừ một tiếng, âm thanh khó nén tò mò: “Sở Thiên, anh làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi à?”

Gã lắc lắc đầu, vừa nhìn hai người Thẩm Chi Hủ cởi dây an toàn, vừa nói: “Ngụy Nhuận trở về rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Kiều Nghệ là sửng sốt, sau đó mới nhớ ra Ngụy Nhuận theo chân Cố Hựu Kỳ đến căn cứ Đông Nam. Lúc này đây anh ta trở lại, chắc là Cố Hựu Kỳ bên kia có tin tức rồi.

“Ngụy Nhuận nói gì?”

“Cậu ta bảo ngày mai chúng ta đến căn cứ Đông Nam.” Sở Thiên dừng một chút: “Nghe Ngụy Nhuận nói, Cố Hựu Kỳ có quen biết với một trong số những căn cứ trưởng của căn cứ Đông Nam.”

Kiều Nghệ hiểu ra, biết điều này đối với bọn họ mà nói là hết sức có lợi, tất nhiên cũng hết sức bất lợi.

Nếu như người mà Cố Hựu Kỳ quen biết đối lập với người của sở nghiên cứu, thế thì bọn họ có thể hợp tác với đối phương, việc lật đổ căn cứ địa của sở nghiên cứu ở căn cứ Đông Nam sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng nếu không phải...

Suy nghĩ của Kiều Nghệ xoay chuyển nhanh chóng, hỏi: “Còn có tin tức gì không?”

Sở Thiên lắc lắc đầu: “Chi tiết thì chúng ta chỉ có thể đến căn cứ Đông Nam vào ngày mai để hỏi Cố Hựu Kỳ kỹ càng hơn thôi.”

“Là vậy ư.”

“Phải rồi, hôm nay Tiểu Nghệ ra ngoài có cảm giác thế nào?”

“Cực kỳ tốt, tôi đã nắm bắt cung Phản Khúc tiến bộ hơn rồi.”

Trong khi bọn họ nói chuyện, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ xuống xe, hổ mẹ và cây non mini ở khoang sau xe cũng nhảy xuống theo.

Lúc chúng nó đến gần Kiều Nghệ, Sở Thiên cảm nhận được sự bất thường của bọn họ đầu tiên, vẻ mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

Nếu như cảm giác của gã không sai...

Hổ trắng lớn hình như...?

Nhưng vì sao khí tức của cây non mini lại kỳ lạ thế này?

Sở Thiên nhíu mày, ánh mắt nhìn vào hổ mẹ và cây non mini một cách chính xác.

Kiều Nghệ chú ý đến vẻ mặt của gã, khó hiểu hỏi: “Anh làm sao thế?”

Sở Thiên hoàn hồn lại, sắc mặt vẫn có chút nghi ngờ, chẳng qua là do dự có nên hỏi hay không.

 


Bình Luận (0)
Comment