Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 568

Chương 568
Thẩm Chi Hủ vừa liếc mắt đã nhìn thấy gã đang suy nghĩ cái gì, lập tức giải đáp thắc mắc của gã.

“Đại Bạch thăng cấp thành công rồi.”

Nói đến chỗ này, đôi mắt màu xanh lam nhạt của Kiều Nghệ khó nén nổi vẻ kích động.

Đúng thế, trên đường bọn họ trở về, hổ mẹ hấp thụ viên tinh hạch hệ băng cấp 7 đổi từ chỗ Lâm Liễu, và tinh hạch hệ băng cấp thấp lấy được từ chỗ cây non mini. Nó lập tức đột phá cấp 6, chính thức tiến vào cấp 7.

Vì vậy, dọc đường về cây non mini chán nản không thôi, nó cũng một hơi hấp thụ tinh hạch không có gì ngoài cấp 5 hôm nay. Khí tức vốn thuộc về cấp 6 đỉnh phong càng dồi dào hơn, chỉ thiếu một cơ hội là có thể đột phá.

Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ cũng có chút hâm mộ.

Mama lên cấp 7 rồi, chuyện lên cấp 7 của Tiểu Thụ cũng là ván đã đóng thuyền, mà cô chỉ vừa mới tiến vào cấp 6... Là phải học làm thế nào để điều động dị năng của mình bám vào trên mũi tên xương.

Sở Thiên không biết chỉ trong vòng mấy giây mà cô lại suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, bởi lúc này đây gã đang khiếp sợ trước cấp bậc của hổ mẹ. Một lúc lâu sau, gã mới mở miệng được, ánh mắt nhìn cây non mini có thêm mấy phần không chắc chắn.

“Tiểu Thụ nó...?”

Có phải nó cũng thăng cấp rồi hay không? Tuy rằng khí tức tương tự với hổ trắng lớn, nhưng vẫn có khác biệt nhất định.

“... Không.” Người trả lời Sở Thiên là Kiều Nghệ: “Tiểu Thụ thăng cấp thất bại, có điều cũng sắp đột phá rồi.”

Cây non mini đang có tâm trạng tệ hại nghe thấy hổ trắng nhỏ chắc chắn mình có thể lên cấp như vậy, cảm xúc tốt hơn rất nhiều. Cành cây mảnh khảnh lén lén lút lút vươn về phía cô, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay trắng nõn của Kiều Nghệ.

Động tác kia để lộ ra chút vui sướng và nũng nịu.

Trái tim của Kiều Nghệ khẽ nhúc nhích. Ngón tay cũng sờ vào một cái lá xanh biếc bóng loáng trên cành cây kia.

Chạm vào rồi! Chạm vào rồi!

Phải biết rằng, bình thường Tiểu Thụ rất thích bảo vệ lá cây của mình, có nói cái gì cũng không cho cô sờ vào. Bây giờ Kiều Nghệ nhân cơ hội này chạm vào, cảm nhận kia khỏi phải nói sung sướng đến cỡ nào.

Sở Thiên biết được tất cả mọi thứ liền choáng váng, có chút không phản ứng kịp.

Xem ra thế giới quả thực rất thần bí, thực vật biến dị cũng thăng cấp nhanh hơn dị năng giả bọn họ rồi.

Không hiểu sao Sở Thiên lại có cảm giác gấp gáp, muốn nhanh chóng trở về tu luyện.

“Mọi người quay về thu dọn đồ đạc chút đi, tám giờ sáng mai chúng ta lên đường.”

“Biết rồi.”

Nghe thấy hồi âm của Kiều Nghệ, Sở Thiên mỉm cười với cô, sau đó xoay người rời đi.

Chẳng hiểu thế nào, Kiều Nghệ thấy bóng lưng rời đi của gã tựa như có chút vội vã thì phải?

“Người đẹp ốm yếu ơi, Sở Thiên làm sao vậy?” Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu như có điều suy nghĩ, không khỏi hỏi dò.

“Ngao Ngao không nhìn ra à?”

Kiều Nghệ cái hiểu cái không lắc đầu.

“Đại Bạch thăng cấp đã khiến Sở Thiên cảm thấy gấp gáp.” Thẩm Chi Hủ nắn vuốt ngón tay, cũng không bất ngờ trước suy nghĩ của gã.

“Ồ, là như này hở...”

Thật ra thì không chỉ có Sở Thiên có cảm giác gấp rút thôi, cô cũng có mà.

Kiều Nghệ nghĩ như thế, nhưng mà không hề nói ra.

...

Mọi người ăn cơm tối xong, Kiều Nghệ dẫn hổ mẹ đi tản bộ trong sân. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô mò mẫm một mũi tên xương, tập trung tinh lực điều động dị năng của mình bám vào trên đó.

Ban đầu, cô làm không đúng cách, bởi vì dị năng vừa thả ra chính là một tấm chắn hình bầu dục. Sau khi Kiều Nghệ suy xét cẩn thận một chút, mới hiểu được đầu tiên mình phải biết tấm chắn thành một loại năng lượng, bấy giờ mới có thể gắn lên mũi tên xương.

Cô biết nên làm thế nào để thay đổi hình dạng và phạm vi của tấm chắn, có điều biến thành năng lượng...

Điều này quá khó khăn rồi, cũng thử thách khả năng điều khiển dị năng của bản thân cô.

 


Bình Luận (0)
Comment