Chương 569
Thế nên, Kiều Nghệ đã có thể so sánh dị năng của mình, tấm chắn chợt to chợt nhỏ khiến hổ mẹ và cây non mini cách xa cô, sợ bị tấm chắn vô tình làm bị thương.
Cây non mini nhìn hổ trắng nhỏ thỉnh thoảng sẽ biến mất, bèn lấy can đảm dùng cành cây chọc chọc vào hổ trắng lớn, đợi nó nhìn sang thì lập tức dùng cành cây viết ra mấy chữ.
[Thật là giỏi.]
Còn phải nói.
Hổ mẹ kiêu căng hất cằm lên, nhóc con của nó tất nhiên là giỏi rồi.
Cây non mini thấy vậy liền bĩu môi, đương nhiên nếu như nó có miệng.
[Cô ấy đang làm gì thế?]
Nó tiếp tục hỏi dò.
Ánh mắt của hổ mẹ thoáng dừng lại rồi lắc lắc đầu.
Trên thực tế, nó cũng không biết nhóc con đang làm gì.
Cũng đúng lúc này, sau khi Kiều Nghệ bành trướng tấm chắn đến đường kính tối đa năm mét, thu lại thành đường kính tối thiểu một mét, cô đột nhiên thu hồi dị năng.
Dưới ánh đèn mờ mịt, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng hào đã mất đi màu máu, chỉ còn lại vẻ tái nhợt.
Đây là biểu hiện của việc dị năng tiêu hao vượt quá giới hạn.
Kiều Nghệ thở ra một hơi khí đục, lau lau mồ hôi có lẽ có trên trán, lấy viên tinh hạch cấp 5 đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra, từ từ hấp thụ.
Đợi đến khi sắc mặt khá hơn một chút, Kiều Nghệ tiếp tục giày vò dị năng của mình.
Bởi vậy, khi Thẩm Chi Hủ ra ngoài tìm Kiều Nghệ, cũng không hề thấy bóng dáng cô ở trong sân, mà chỉ thấy hổ trắng lớn và cây non mini ngồi xổm ở cửa.
Chân mày anh không khỏi nhíu lại: “Ngao Ngao đâu rồi?”
[Chẳng phải ở đó à?]
Cây non mini chỉ vào một phía khác trong sân.
Thẩm Chi Hủ thuận thế nhìn sang, nhưng mà chẳng nhìn thấy gì cả.
Anh biết cây non mini không biết nói dối, nếu nó nói Ngao Ngao ở đó thì cô chắc chắn sẽ ở đó. Còn về việc tại sao bản thân anh không nhìn thấy... Đó chỉ có thể là cô đang sử dụng dị năng.
“Ngao Ngao ơi?” Thẩm Chi Hủ hơi cất cao giọng.
Anh đợi một hồi, vẫn không thấy hổ trắng nhỏ xuất hiện. Chân mày vốn đã nhíu chặt giờ càng chặt hơn, lúc anh đang chuẩn bị dùng lực không gian để tìm tung tích của cô, bên eo bỗng nhiên có thứ gì đó đâm vào.
Thẩm Chi Hủ đưa tay đón đỡ theo phản xạ, rất nhanh đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Ây da...”
Sắc mặt Thẩm Chi Hủ trở nên lo lắng: “Ngao Ngao?”
Anh nhìn về phía phát ra âm thanh, chưa đầy mấy giây, đã thấy hổ trắng nhỏ đang sờ cánh tay mình.
“Ngao Ngao, em đây là...” Thẩm Chi Hủ ngẩn ra. Theo lý mà nói, với tấm chắn của Ngao Ngao, em ấy không thể ở gần mình như vậy mới phải, còn nữa... Vừa rồi em ấy còn chọc mình một cái, đó lại là chuyện gì xảy ra chứ?
“Hì hì, Người đẹp ốm yếu à, anh đoán xem nào?” Kiều Nghệ cười hì hì như kẻ gian, hoạt bát đáng yêu một cách khó tả.
Mặc dù cô không thể biến tấm chắn của mình thành năng lượng có thể bám vào mũi tên xương, nhưng cô có phát hiện mới.
Ban đầu, vị trí tấm chắn tối thiểu là đường kính một mét xung quanh cô, song nhờ sự thúc giục của bản thân, tấm chắn của Kiều Nghệ đã thu lại thành nhỏ nhất và bao quanh cơ thể cô giống như một lớp áo giáo vô hình. Điều này trông như Kiều Nghệ mặc vào một bộ áo giáp tàng hình, không những có thể tàng hình, còn có thể phòng ngự các đòn tấn công từ thế giới bên ngoài!
Giống như vừa rồi Người đẹp ốm yếu đỡ đòn, đâm vào cánh tay cô, nhưng bởi vì trên đó có bao phủ dị năng của mình, cho nên cô cũng không cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
“Em đó...” Thẩm Chi Hủ bất đắc dĩ nhào nặn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Nghệ một cách cưng chiều. Anh thấy sắc mặt của cô hơi tái thì biết ngay tối nay hổ trắng nhỏ chắc chắn đã huấn luyện dị năng của mình đến một trình độ mới. Trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia đau lòng: “Đây là em tìm kiếm cách dùng mới của dị năng ư?”