Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 584

Chương 584
Trong phòng của cô, hổ mẹ chờ đã lâu.

Ngay khi bọn họ sử dụng dịch chuyển không gian trở về, nó lập tức cảm nhận được khí tức của nhóc con, nhưng đợi một lúc lâu nó cũng không chờ được con mình về phòng. Đây là lần nó tách khỏi nhóc con lâu như vậy ngoại trừ lúc đi săn, cho nên trong lòng hổ mẹ đã vô cùng nóng nảy. Nếu không phải hổ mẹ biết lúc này đã là đêm khuya, không tiện kinh động đến những người khác thì nó đã mở cửa, đi phá cửa phòng thú hai chân Thẩm Chi Hủ kia ra rồi.

“Rống!” Bé con, con thế nào?

Khoảnh khắc nhìn thấy nhóc con bình yên vô sự kia, lòng dạ lo lắng của hổ mẹ tan biến đi không ít, lại không ngửi thấy bất kỳ mùi máu tanh nào từ trên người cô, nó càng yên tâm hơn. Nhưng khi nó trông thấy gò má đỏ ửng của nhóc con, chót đuôi theo bản năng vung vẫy mấy lần, ân cần hỏi han.

Kiều Nghệ nghe không hiểu ý nghĩa bao hàm trong tiếng gào dịu dàng của hổ mẹ, nhưng cô vẫn ôm lấy cổ hổ mẹ, gò má vùi vào bộ lông cứng rắn của bà ấy. Gò má nóng lên nhờ vậy mới cảm giác được xoa dịu đi rất nhiều.

“Mama ơi, Người đẹp ốm yếu thật là đẹp mắt mà.” Kiều Nghệ nhỏ giọng đánh giá.

Hổ mẹ có thính giác cực kỳ tốt nghe thấy rõ ràng, bởi vì cạn lời nên râu của nó cũng khe khẽ run rẩy mấy lần.

“Rống!” Vậy đẹp mắt thì sao? Thú hai chân kia cũng chẳng có bộ lông xinh đẹp!

Hổ mẹ theo bản năng phản bác, nhưng sau khi nhận ra hiện tại nhóc con cũng đang ở hình dạng của thú hai chân, nó khựng lại rồi bất đắc dĩ bổ sung thêm một câu.

“Rống!” Nếu nói xinh đẹp thì cũng là bé con xinh đẹp.

Ừm, nó không chê nhóc con không có bộ lông đẹp đâu.

Thế giới của thú hai chân chẳng phải có câu nói, mẹ không chê con xấu sao!

Kiều Nghệ chớp chớp mắt, cho rằng tiếng gào của hổ mẹ là đang đáp lại mình, nhiệt độ trên mặt vốn đã biến mất lại tăng cao hơn một chút.

“Ừm, mama cũng cảm thấy Người đẹp ốm yếu đẹp đúng chứ?”

Hổ mẹ: “...”

Rống, cuối cùng nó cũng hiểu thú hai chân nói “ông nói gà bà nói vịt” là có ý gì rồi, bây giờ nó và nhóc con chính là mẹ nói gà con nói vịt!

Đáng tiếc Kiều Nghệ còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của Thẩm Chi Hủ, không hề phát hiện ra sự khác thường của mama nhà mình. Nhưng chẳng mấy chốc, cô nghĩ đến điều gì đó, tức giận kể ra những gì bản thân đã nghe và trông thấy ở trong sở nghiên cứu tối nay. Cuối cùng cô còn sờ bộ lông được chăm sóc bóng loáng mềm mượt kia của hổ mẹ: “Mama ơi, hổ đi ra khỏi nhà cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân nha.”

Mama của cô xinh đẹp như vậy, không chừng sẽ bị những tên khốn kiếp kia của sở nghiên cứu để mắt tới!

Đúng rồi, còn có cây non mini nữa!

Cô đột nhiên nhìn về phía cây non mini đang cải trang thành cây nhỏ bình thường trên bàn trà nhỏ, liên tục dặn dò: “Tiểu Thụ, mày cũng vậy, mặc dù tao không thấy sự hiện diện của thực vật biến dị ở trong sở nghiên cứu, nhưng nói không chừng bọn họ phát hiện ra mày có linh trí sẽ nảy sinh hứng thú tràn trề với mày đó!”

Sợ cây non mini không để ý, Kiều Nghệ còn bổ sung thêm như đang kể chuyện kinh dị: “Tao nhìn thấy quái vật cải tạo từ người và thú trong phòng thí nghiệm, Tiểu Thụ mày có thể không biết cải tạo nhân thú là cái gì. Tao nói cho mày biết, chính là ví dụ một người vốn là con người, nhưng bị những kẻ trong sở nghiên cứu chém đứt nửa người dưới, sau đó ghép thân thể của động vật biến dị vào... Nếu như mày không muốn một ngày nào đó tỉnh lại, trên người có thêm bộ phận không thuộc về mình, thế thì mày phải kiềm chế một chút.”

Quả nhiên, lời nói này đã hù dọa cây non mini không biết sự hiểm các của sở nghiên cứu, lá cây xanh biếc ướt át cũng run lên bởi vì sợ hãi.

“Mày phải ngụy trang thành cây nhỏ bình thường thật cẩn thận, biết chưa?”

 


Bình Luận (0)
Comment