Chương 583
“...”
Kiều Nghệ không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung tâm trạng của mình nữa, nhớ lại bộ dạng ủ rũ mệt mỏi của những người trong phòng giam kia, lông tơ của cô dựng đứng lên.
“Người đẹp ốm yếu này, những thứ anh biết thật nhiều mà...” Thẩm Chi Hủ chưa kịp trả lời, cô lại tự tiếp tục: “Chẳng lẽ những điều này cũng là anh nằm mơ thấy hả?”
Nói đến chỗ này, để khiến bầu không khí có phần nặng nề trở nên sôi nổi hơn, cô mỉm cười lên tiếng: “Nếu không phải biết anh nằm mơ thấy chúng, tôi cũng cho rằng Người đẹp ốm yếu anh sống lại đấy!”
Nào ngờ lúc cô nhắc đến hai chữ “sống lại”, nhịp tim của Thẩm Chi Hủ hiếm khi tăng nhanh tốc độ, cũng bởi vậy mà anh không nói lời nào.
Kiều Nghệ đợi một hồi lâu không thấy anh đáp lời, không nhịn được nhìn sang, nhưng lúc đối diện với con ngươi đen nhanh sâu thẳm của anh, tim cô đột nhiên đập loạn một nhịp.
“Người, Người đẹp ốm yếu ơi?” Vô hình trung, Kiều Nghệ cảm thấy giờ phút này Thẩm Chi Hủ hết sức không ổn.
“Sao Ngao Ngao lại chắc chắn tôi không phải người sống lại chứ?”
(Kiều Nghệ: Meo meo meo?)
Kiều Nghệ bối rối, sau khi tỉnh táo lại, đôi mắt cô từ từ trợn tròn bởi vì ngạc nhiên.
“Người, Người đẹp ốm yếu ơi, anh đang đùa giỡn đúng không?”
Đúng chứ? Đúng chứ? Nhất định là thế phải không?
Từ tận đáy lòng mình, Kiều Nghệ không tin Người đẹp ốm yếu là người sống lại, nhưng tưởng tượng đến những giấc mơ anh từng nhắc tới... Có phải những việc đó hoàn toàn không phải là giấc mơ gì cả, mà là ký ức kiếp trước của anh chăng?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đến nỗi người khác không nhìn thấu kia của anh, điều này càng khiến cô mơ hồ cảm thấy bất an.
Thẩm Chi Hủ lại chẳng lên tiếng, ban đầu anh thấy dáng vẻ bình tĩnh kia của hổ trắng nhỏ thì quả thực đã nảy sinh ý nghĩ muốn nói tất cả mọi chuyện cho cô. Thế nhưng khi nhìn thấy cô chỉ nghe được hai chữ “sống lại” đã sợ hãi đến nông nỗi này, suy nghĩ to gan kia dần dần rút về.
Mà thôi, Ngao Ngao còn nhỏ, chờ thêm chút đi.
Nghĩ như vậy, vẻ thâm trầm nơi đáy mắt của Thẩm Chi Hủ biến mất không ít, nụ cười hiện lên trong mắt anh giống như ánh mặt trời mới chiếu rọi.
“Ừ, tôi đùa đấy.” Thẩm Chi Hủ nhẹ nhàng cong môi lên: “Ngao Ngao bị tôi hù dọa rồi ha?”
Vẻ khiếp sợ trên mặt Kiều Nghệ đã tan đi rất nhiều, cô phồng má lên: “Người đẹp ốm yếu, anh thật xấu xa, tại sao có thể đùa giỡn kiểu này chứ.”
Đặc biệt là... Cô suýt chút nữa đã tin trò đùa này rồi.
Nhưng...
Kiều Nghệ hơi mím môi, mặc dù không còn cảm giác sợ hãi như lúc mới nghe được kia, nhưng cô vẫn cảm thấy chỗ nào đó là lạ.
“Em tức giận rồi à?” Hai tay Thẩm Chi Hủ nâng gò má phình to bởi vì tức giận của hổ trắng nhỏ lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của cô. Những vết chai mỏng trên đầu ngón tay anh khiến cô hơi khó chịu, đôi mày liễu mỏng nhẹ nhàng nhíu lại, giữa mi tâm giống như bị bao phủ bởi một tầng ưu sầu nhàn nhạt, khiến người ta thương yêu.
Thẩm Chi Hủ khựng lại, không dùng đầu ngón tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ mềm mại của cô nữa.
“Đừng tức giận, sau này tôi sẽ không đùa giỡn kiểu này nữa.”
Đợi cô lớn thêm một chút, anh sẽ nói cho cô biết toàn bộ những chuyện này được rồi.
Thẩm Chi Hủ hạ quyết tâm, mặt mày chầm chậm hòa hoãn lại, gương mặt vốn đã điển trai càng trở nên tuấn tú hơn.
Dù rằng là Kiều Nghệ đã ngắm khuôn mặt của Người đẹp ốm yếu không ít lần, nhưng lúc này đây cô vẫn nhìn đến ngẩn người. Cho đến khi anh nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô nói phải đi ngủ rồi, cô mới hoàn hồn lại, mà vành tai ẩn giấu sau mái tóc dài màu tuyết trắng hiện lên một màu đỏ ửng xinh đẹp bởi vì ngượng ngùng.
Kiều Nghệ nhăn nhó ừ một tiếng, sau đó chạy bình bịch về phòng trước ánh mắt ngậm cười của Người đẹp ốm yếu.