Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 586

Chương 586
Người đẹp ốm yếu và bốn người khác bị mấy tên khoác áo blouse trắng to khỏe ấn xuống nằm trên bàn mổ, tay chân đều bị xiềng xích bằng sắt trói chặt cố định trên đó.

“Các người muốn làm gì?” Kiều Nghệ nổi giận, cô nhớ lại hình ảnh mình đã thấy ở khu nghiên cứu lúc trước, sao không thể không nghĩ ra những kẻ mặc áo khoác blouse trắng này muốn làm gì anh chứ. Cho dù cô biết có thể đây là bản thân đang nằm mơ, nhưng cô vẫn giận không thể át, muốn phá hủy tất cả những gì trước mặt.

Nhưng dù cho cô có hành động thế nào, những thiết bị dụng cụ lạnh lẽo đó vẫn đứng tại chỗ. Người đẹp ốm yếu cũng bị đối phương đâm vào mạch máu trên cánh tay, vô tình rút máu trong cơ thể anh ra.

Dòng máu đỏ thẫm vận chuyển trong ống trong suốt mỏng manh kích thích đến nỗi ánh mắt Kiều Nghệ cũng đỏ bừng, thế nhưng cô lại chỉ có thể đứng nhìn, mà không thể làm gì cho Thẩm Chi Hủ. Sự bất lực và đau khổ tràn đầy tâm trí cô.

“Người đẹp ốm yếu...”

Kiều Nghệ nỉ non bốn chữ “Người đẹp ốm yếu” hết lần này đến lần khác, nước mắt trào ra ngoài.

Cô lảo đảo chạy đến bên cạnh Thẩm Chi Hủ, muốn chạm vào khuôn mặt đang dần dần tái nhợt đi bởi vì mất máu quá nhiều. Thế rồi khi cô trông thấy những lỗ kim chằng chịt để lại trên cánh tay kia của anh, trái tim đau đớn dữ dội giống như bị vô số cây kim đâm vào.

Cũng đúng lúc này, Kiều Nghệ đột nhiên cảm nhận được trên mặt đau nhói, tất cả mọi thứ trước mặt biến mất khỏi tầm mắt bản thân giống như hoa trong gương, trăng trong nước vậy.

“Người đẹp ốm yếu!!!”

Cô đột ngột mở choàng mắt ra, đập vào mắt là đôi mắt hổ màu xanh nhạt tràn đầy vẻ lo lắng kia.

“Hóa ra thật sự là mơ à...”

Kiều Nghệ khẽ khàng nỉ non, đôi mắt nhẹ nhàng chớp chớp, một giọt nước mắt lăn xuống từ khóe mắt.

(Hổ mẹ: Mẹ không chê con xấu!)

Hổ mẹ vừa thấy nhóc con nhà mình khóc thì càng lo lắng hơn, đầu lưỡi đầy đặn nhẹ nhàng liếm lên gò má mềm mại của cô.

Đầu lưỡi mang theo mấu gai liếm vào khiến gò má Kiều Nghệ hơi đau, toàn thân cũng lấy lại tinh thần khỏi sự hỗn loạn. Cô đưa tay ôm lấy cổ hổ mẹ, vui mặt vào đó, thoải mái cọ cọ.

“Mama, con không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.” Cô nhẹ nhàng trả lời, nhưng lòng dạ lại bay về phương xa.

Cô nhớ đến những lời Người đẹp ốm yếu đã nói tối hôm qua.

Sống lại ư?

Tối hôm qua, bởi vì quá mức chấn động, cho nên cô quả thực không tin những lời Thẩm Chi Hủ nói, hay nói cách khác cô hoàn toàn không nghĩ tới trùm phản diện hủy diệt thế giới trong tiểu thuyết là người sống lại. Trong trí nhớ của cô cũng không có tin tức liên quan đến việc boss phản diện hủy diệt thế giới là người sống lại.

Cộng thêm sau đó anh còn bổ sung là nói đùa, sau khi bỏ qua đề tài đó thì không nhắc đến chuyện này, bản thân lại không có khí phách bị gương mặt tuyệt trần của anh làm cho choáng váng, trở về phòng cũng không ngẫm nghĩ lại...

Bây giờ, Kiều Nghệ lại mơ thấy một cơn ác mộng chân thật như thế, cả người cũng đã bình tĩnh lại. Cô nhớ lại vẻ mặt của Người đẹp ốm yếu tối qua và những chuyện biết được từ chỗ anh, sống lại mà Thẩm Chi Hủ nói... E rằng là sự thật.

Mặc dù điều này rất khó tưởng tượng nổi, nhưng Kiều Nghệ vẫn tin nó là thật.

Nhưng tại sao sau đó Người đẹp ốm yếu lại nói là trò đùa thôi?

Cô không hiểu, nhưng cô hẳn có thể đoán được nó có liên quan đến bản thân.

Anh sợ hù dọa mình à?

Kiều Nghệ bất đắc dĩ thở dài một hơi khi nhớ đến tâm trạng kinh ngạc đến sắp hoảng sợ của mình tối hôm qua.

Cô cũng không muốn mà, ai bảo Người đẹp ốm yếu đột nhiên ném một quả bom chìm cho mình như thế chứ? Cô bị dọa sợ cũng là chuyện bình thường mà.

Kiều Nghệ theo bản năng tiếp tục cọ cọ vào bộ lông hơi cứng rắn của hổ mẹ, trong đầu không khỏi hiện lên đoạn phim trong cơn ác mộng kia. Trong lòng bỗng nhiên ngưng đọng, lại lập tức nghĩ đến điều gì đó.

 


Bình Luận (0)
Comment