Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 587

Chương 587
Cơn ác mộng kia...

Cộng thêm mức độ quen thuộc của Người đẹp ốm yếu về sở nghiên cứu Tư Hoài...

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ kiếp trước Người đẹp ốm yếu cũng bị bọn chúng hại thê thảm ư?

Kiều Nghệ càng nghĩ càng cảm thấy lòng dạ khó chịu, đột nhiên lại không muốn tin Người đẹp ốm yếu là người sống lại, như vậy ác mộng của cô cũng chỉ là ác mộng, cũng không phải là những gì anh đã gặp phải.

Trong khi cô suy nghĩ bậy bạ, hổ mẹ cũng bởi vì nghe thấy nhịp tim của cô thay đổi mà phát hiện ra sự khác thường. Nó giãy ra khỏi hai tay của nhóc con, sau đó gầm nhẹ một tiếng.

“Rống rống!” Bé con, con thế nào rồi?

Âm thanh của hổ mẹ làm Kiều Nghệ hoàn hồn lại, cô đối diện với đôi mắt hổ màu xanh nhạt giống mình kia, khẽ lắc lắc đầu.

“Mama, con không sao hết.”

Hổ mẹ không tin, nhóc con vốn đang ngủ ngon giấc, cũng không biết là mơ thấy cái gì mà gương mặt ngủ say yên tĩnh của cô bắt đầu trở nên đau khổ. Trong miệng còn liên tục lớn tiếng gọi thú hai chân Thẩm Chi Hủ kia, tiếp đó lại còn khóc.

Hổ mẹ nhớ đến nước mắt khổ sở mà mình đã liếm, râu của nó run lên.

“Rống rống!” Thú hai chân Thẩm Chi Hủ đó bắt nạt bé con ở trong mơ à?

Lời đáp lại của Kiều Nghệ chính là cô sờ sờ lỗ tai mềm mại của hổ mẹ, khóe mắt liếc nhìn đồng hồ điện tử ở trên tủ đầu giường.

“Ôi! Cũng hơn mười giờ rồi!”

“Hôm nay dậy muộn! Mama, mẹ có đói bụng không?”

Bởi vì dị năng của hổ mẹ thăng cấp, cho nên sức ăn bình thường cũng tăng lên một chút. Lúc này đây cô dậy trễ, có lẽ bà ấy cũng chưa ăn uống gì.

“Rống rống!” Mẹ không đói bụng.

Hổ mẹ vừa gầm nhẹ, vừa lắc lắc đầu.

Cô hiểu ý của bà ấy, nhưng cô vẫn cảm thấy không ổn bèn đưa tay ra sờ vào bụng hổ mẹ, cảm nhận được bụng mẹ hơi lép thì hơi nhíu mày lại.

“Con nên dậy rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi.”

Cô vừa nói vừa đẩy hổ mẹ ra, lúc đang chuẩn bị đứng dậy mới cảm nhận được trên người mình có gì đó không đúng. Cô theo bản năng “hả” một tiếng rồi cúi đầu nhìn, xuyên qua cổ áo rộng thùng thình, cô nhìn thấy hai vùng mềm mại.

Kiều Nghệ: “?”

Chuyện gì xảy ra thế?

Cô bị một màn trước mắt này hù dọa, không nhịn được giơ tay lên sờ sờ.

Mềm mại.

Chân thật.

Không phải đang nằm mơ!

Sau khi ý thức được điều gì đó, Kiều Nghệ lập tức xoay người xuống giường, chân trần chạy lạch bà lạch bạch vào nhà tắm nhỏ trong phòng. Xuyên qua tấm gương trong nhà tắm nhỏ, cô phát hiện dáng vẻ hiện tại của mình và của ngày hôm qua thật đúng là dùng thay đổi hoàn toàn để hình dung cũng không quá đáng.

Ngày hôm qua, cô vẫn còn là một cô bé khoảng mười hai tuổi, thế nhưng hôm nay cô đã lớn hơn mấy tuổi, giờ đã là bộ dạng của thiếu nữ rồi.

Vẻ mũm mĩm trên hai gò má vơi đi không ít, gương mặt vốn đã xinh xắn trở nên tươi sáng mỹ lệ, đôi mắt màu xanh lam nhạt trong veo kia khẽ chớp, giống như biết nói chuyện khiến người ta yêu thương.

“Đây là mình ư?”

Kiều Nghệ ngơ ngác sờ lên gò má mình, loáng thoáng phân biệt ra dấu vết khuôn mặt kiếp trước của mình từ ngũ quan hiện tại, làm cho cô cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Lại nhìn xuống bên dưới, trước khi đi ngủ cô đã thay đồ ngủ dài, váy ngủ dài đến vị trí bắp chân của cô, mà bây giờ váy đã cao ngang bắp đùi, tay áo thật dài cũng trở thành tay áo ba phần tư.

Càng đừng nói đến bộ ngực phẳng lúc trước...

Lúc này đây, hổ mẹ tiến vào, nó không hiểu tại sao nhóc con lại vội vội vàng vàng chạy vào nhà tắm. Tuy nhiên vừa mới đến bên cạnh con, nó đã ngẩn ra.

Hình như nó nhớ bản thân cao đến eo của nhóc con thì phải? Sao bây giờ mình thấp hơn nhóc con nhiều như vậy rồi? Không, không, không đúng, hẳn là nhóc con trưởng thành trong một đêm!

“Rống!”

Tiếng gào trầm thấp của hổ mẹ vừa vang lên, nó cũng chồm người lên, chi trước móc vào trên bồn rửa tay, nhìn nhóc con xuyên qua tấm gương.

 


Bình Luận (0)
Comment