Chương 588
Bấy giờ Kiều Nghệ cũng lấy lại tinh thần, cô cũng nhìn về phía hổ mẹ trong gương.
Giờ phút này, hổ mẹ cũng bối rối y hệt cô.
“Mama ơi, con trưởng thành rồi... Còn là trong một đêm nữa.”
Dựa theo quan sát của cô trong khoảng thời gian này, cơ thể cô hầu như đều là lớn lên hai tuổi mỗi lần, nhưng hôm nay lại nhảy qua hai cấp, từ mười hai tuổi tăng lên đến khoảng mười sáu tuổi...
Là do nguyên nhân gì?
“Mama, tối hôm qua con có phản ứng nào không giống bình thường không?”
Đầu tiên hổ mẹ lắc lắc đầu, nhưng sau khi nhớ đến điều gì đó, nó lại gật gật đầu.
“Hả? Mama, mẹ có ý gì?” Kiều Nghệ có chút mờ mịt.
Hổ mẹ cũng nghĩ mình không có cách nào dùng ngôn ngữ để giao tiếp với nhóc con, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng móng vuốt dính nước của mình viết chữ trên nền gạch.
[Tối hôm qua con nói Thẩm Chi Hủ đẹp.]
“Khụ, khụ khụ khụ!” Kiều Nghệ bị sặc bởi nước miếng của chính mình, cô đỏ mặt vội vội vàng vàng nói: “Không phải, không phải cái này!”
Cô cảm thấy xấu hổ khi nghĩ đến bản thân bị sắc đẹp của Người đẹp ốm yếu cám dỗ đến nỗi không suy xét chuyện sống lại này.
Hổ mẹ hơi nghiêng đầu nhìn nhóc con đỏ mặt tới tận mang tai, không hiểu tại sao cô lại phản ứng lớn như thế. Nó cẩn thận suy nghĩ một lúc, lại thấm nước viết tiếp.
[Bé con mơ thấy ác mộng.]
Kiều Nghệ nhìn dòng chữ này xong, con ngươi đột nhiên co rụt lại.
Chẳng lẽ mình đột ngột lớn lên là do bị ác mộng kích thích sao?
Mặc dù lý do này có chút vô lý, nhưng cô vẫn có chút lòng tin.
Hổ mẹ thấy nhóc con lại rơi vào trầm tư, bèn xóa nước đọng trên sàn đi rồi viết một hàng chữ mới, sau đó dùng móng vuốt vỗ vỗ vào bắp chân con mình.
Kiều Nghệ hoàn hồn lại, cụp mắt nhìn xuống, chỉ thấy hổ mẹ viết những chữ này.
[Bé con mơ thấy ác mộng gì thế?]
Hổ trắng lớn nghĩ đến nhóc con không buồn không lo của mình lại đau khổ khi gặp ác mộng như vậy, nó không yên tâm cho lắm, muốn biết cho bằng được.
“Không có gì đâu ạ.” Kiều Nghệ không muốn nói nhiều.
Nhưng hổ mẹ quả thật lại không nghe theo, bám riết truy hỏi.
[Mẹ nghe thấy con đang gọi Người đẹp ốm yếu.]
[Là nằm mơ thấy cậu ta bắt nạt con ư?]
Cô vội vã phủ nhận: “Không, không có, sao con lại mơ thấy Người đẹp ốm yếu ăn hiếp con được?”
Lần trước cô mơ thấy Người đẹp ốm yếu là bởi vì anh bảo mình học tập, sau đó trong mơ anh làm thầy giáo của mình.
Bây giờ nghĩ lại, Kiều Nghệ vẫn cảm thấy sống lưng lành lạnh.
[Vậy tại sao bé con lại phải gọi tên cậu ta chứ?]
Cô thấy hổ mẹ chuẩn bị dốc hết vốn liếng hỏi tới cùng, bèn ngồi xổm xuống, đưa tay ra vuốt ve cái đầu lớn lông xù của bà ấy.
“Mama hẳn là biết sở nghiên cứu đúng không?” Thấy hổ mẹ gật gật đầu, cô tiếp tục nói: “Con mơ thấy Người đẹp ốm yếu bị người của sở nghiên cứu bắt đi, còn bị bọn họ nhốt lại và rút máu nữa đó!”
Hổ mẹ khe khẽ vẫy chót đuôi cứng ngắc giữa không trung, đôi mắt hổ đờ ra nhìn chằm chằm vào nhóc con nhà mình. Thật lâu sau, nó mới vội vàng viết.
[Cậu ta rất mạnh.]
[Sẽ không bị bắt.]
“Tất nhiên con biết anh ấy rất mạnh, nhưng...” Kiều Nghệ khựng lại một lúc, vẫy không nói ra chuyện sống lại này, sợ hổ mẹ không hiểu được.
Hổ mẹ không lo lắng nữa khi biết không phải thú hai chân Thẩm Chi Hủ đó bắt nạt nhóc con nhà mình trong mơ, cái đuôi mềm mại quét qua gò má cô.
[Trong mơ đều là giả.]
Nó còn không quên an ủi nhóc con.
Kiều Nghệ không nói lời nào, cũng hy vọng giấc mơ là giả.
Lúc này, bụng của cô lại hát vang bài hát vườn không nhà trống, cô sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ quẫn bách.
“Đói rồi...”
Kiều Nghệ dứt lời liền đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi định thay quần áo ra ngoài ăn sáng, nhưng lại muộn màng nhận ra quần áo mình lấy từ chỗ Người đẹp ốm yếu đã không còn vừa người nữa!