Chương 591
Nhất là khi cô đột nhiên lớn nhanh như vậy, có phải tốc độ phát triển sau này cũng nhanh như vậy hay không?
Anh càng nghĩ, chân mày càng nhíu chặt hơn, thế nhưng chưa đầy mấy giây sau, một bàn tay nhỏ bé đã dịu dàng xoa xoa mi tâm của anh.
“Người đẹp ốm yếu đừng nhíu mày, nhíu mày sẽ nhanh già hơn đó.”
Nào ngờ những lời này của cô không làm cho Thẩm Chi Hủ yên tâm, còn khiến lòng dạ anh trở nên rối loạn.
“Ngao Ngao à, em có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”
“Hả?” Kiều Nghệ sửng sốt, không hiểu tại sao Người đẹp ốm yếu lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Không có nha, tôi không cảm thấy khó chịu chỗ nào hết.”
“Vậy ư...”
“Làm sao thế?”
“Ngao Ngao này, em không cho rằng mình phát triển quá nhanh à?”
Vốn dĩ Kiều Nghệ đang vui vẻ bởi vì mình trưởng thành rồi, vào lúc này nghe thấy câu nói ẩn ý của Thẩm Chi Hủ, trái tim đập hẫng một nhịp.
“Người đẹp ốm yếu, anh muốn nói cái gì?”
“Sau này em... Có phải vẫn lớn lên dựa theo tốc độ phát triển này hay không?”
Con ngươi của cô co rụt lại, sau khi biết vấn đề ở chỗ nào, trong lòng cũng có chút hoảng loạn.
“Tôi, tôi cũng không biết mà...”
Nếu quả thật là vậy, thế thì há chẳng phải cô sẽ nhanh chóng già đi ư?
Cô chỉ muốn lớn lên, cũng không muốn lão hóa đâu.
Kiều Nghệ đã bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Trong lòng Thẩm Chi Hủ không nỡ, bèn xoa xoa đầu cô.
“Ngao Ngao đừng sợ.” Anh khựng lại, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đầu óc lại chợt nảy ra một suy nghĩ. Anh nhớ lần đầu tiên hổ trắng nhỏ biến thành người lại là dáng vẻ của thiếu nữ, sau đó mới chầm chậm thu nhỏ thành bộ dạng trẻ con. Có phải đến khi cô lớn lên thành hình dáng biến hóa lần đầu, hổ trắng nhỏ sẽ dừng tốc độ phát triển kiểu này lại hay không?
Thẩm Chi Hủ suy nghĩ, cũng nói ra chuyện mình nghĩ đến cho cô nghe.
Kiều Nghệ nghe xong thì bình tĩnh hơn một chút.
Ban đầu cô đã ở dáng vẻ thiếu nữ sao...?
Cô như có điều suy ngẫm.
“Ngao Ngao, em nghĩ ra điều gì hả?”
“Không có gì.” Cô vẫn chưa thể nói với Người đẹp ốm yếu về chuyện liên quan đến kiếp trước của bản thân.
Phải rồi, cô đã có chút nghi ngờ nguyên nhân ban đầu mình biến thành người là dáng vẻ thiếu nữ có liên quan đến kiếp trước của cô.
Suy cho cùng cô xuyên hồn, linh hồn không phải mới sinh, lần đầu tiên biến thành thiếu nữ cũng hợp lý.
Thẩm Chi Hủ nhìn cô mấy lần, trong lòng có thắc mắc nhưng không hỏi tiếp.
Thế nhưng Kiều Nghệ lại muộn màng nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Cô biến thành người sẽ không mặc quần áo, cho nên Người đẹp ốm yếu không những đã nhìn thấy thân thể lúc còn là trẻ con của mình, còn thấy hết lúc cô ở giai đoạn thiếu nữ ư?
Nhận thức này khiến cô trợn tròn hai mắt, lòng dạ tràn đầy thẹn thùng.
“Ngao Ngao, em sao thế?” Thẩm Chi Hủ vừa ngước mắt lên đã trông thấy mặt cô đỏ đến tận mang tai, trong lòng cả kinh định đưa tay ra sờ trán hổ trắng nhỏ, lại bị cô nhanh chóng tránh đi. Bàn tay đưa ra lúng túng mắc kẹt giữa không trung.
Anh hơi mím môi, bản thân chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy âm thanh nghiến răng nghiến lợi của cô.
“Người đẹp ốm yếu anh nói đi, có phải anh... nhìn thấy hết của tôi rồi hay không?”
Gì cơ?
Ban đầu Thẩm Chi Hủ còn chưa phản ứng kịp, liếc nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, trước mắt chẳng hiểu sao lại hiện lên tấm lưng trần trắng nõn hoàn mỹ không tỳ vết kia, bên tai trở nên khô nóng.
Anh biết “nhìn thấy hết” cô nói là cái gì, bèn lúng túng khẽ ho mấy tiếng, nghiêng đầu né tránh ánh mắt vừa xấu hổ vừa tức giận của hổ trắng nhỏ.
“Cái đó, thật ra tôi không thấy hết.”
“Sao lại vậy được? Không phải anh đang nói dối tôi đó chứ?” Kiều Nghệ nghi ngờ liếc nhìn anh.
“Lúc ấy em đang nằm, tóc che lại sau lưng.” Thẩm Chi Hủ dừng một lát: “Hơn nữa em đã mau chóng thu nhỏ lại rồi.”