Chương 592
Sợ cô không tin, anh còn bổ sung: “Không tin em có thể hỏi Đại Bạch.”
Khi đó hổ trắng lớn cũng có mặt, có thể chứng thực lời của mình.
Thực ra Kiều Nghệ nghe thấy lời này đã tin rồi, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm, yên lặng ăn sáng.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Chi Hủ xoa xoa tai mình.
Anh cũng không nhớ hôm nay tai mình đã nóng lên mấy lần rồi.
Bữa sáng của ngày hôm nay là cháo thịt bằm và bánh bao, thanh đạm nhưng không mất đi hương vị thơm ngon.
Kiều Nghệ ăn rất thỏa mãn, trong lúc vô tình liếc thấy Người đẹp ốm yếu đang nhìn mình ăn sáng. Cô nhớ đến vừa rồi mình kêu gào chất vấn, ánh mắt lóe lên, có chút ngượng ngùng.
“Người đẹp ốm yếu ơi, anh có ăn không?” Cô chủ động mở miệng hỏi.
“Tôi ăn rồi, em ăn đi.”
“... Ừm.”
Thẩm Chi Hủ thấy cô gượng gượng gạo gạo, đâu còn bộ dạng tức giận chất vấn mình vừa, đáy mắt anh thoáng qua một tia ý cười, tìm chủ đề để nói chuyện.
“Tôi đã đưa điện thoại di động cho Cố Hựu Kỳ rồi.”
“Hả?”
“Anh ta đã mang đi tìm Trần Hiển Triều rồi, có lẽ tối nay sẽ có tin tức.”
“Ừm.”
“Chúng ta còn phải vào sở nghiên cứu một chuyến nữa.”
“Sao thế?” Kiều Nghệ dừng lại động tác đang ăn cháo.
“Cố Hựu Kỳ cảm thấy rất hứng thú về thiết bị ức chế dị năng, còn nói dưới trướng Trần Hiển Triều có một người tài ba thích nghiên cứu một vài thứ lặt vặt tương tự, bảo tôi đến sở nghiên cứu lấy cho anh ta một cái.”
Kiều Nghệ: “...”
Cô cạn lời: “Nếu như bị người của sở nghiên cứu phát hiện thì phải làm sao?”
“Sở nghiên cứu có rất nhiều thứ này, chúng ta lấy một cái sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy cũng được, lát nữa chúng ta sẽ hành động.”
Thẩm Chi Hủ định đi vào buổi tối, bây giờ nghe cô nói như vậy bèn cân nhắc mấy giây rồi đồng ý.
Sau khi Kiều Nghệ ăn uống no đủ, cô dỗ dành hổ mẹ, hai người lập tức hành động.
Vào ban ngày sở nghiên cứu còn náo nhiệt hơn cả đêm khuya, Kiều Nghệ lợi dụng tấm chắn che chở, công khai đường hoàng quan sát những người khoác áo blouse trắng bận bịu trong phòng thí nghiệm.
Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc thu hút sự chú ý của cô.
Cô không khỏi nhìn chằm chằm sang đó, sau khi thấy rõ gương mặt của đối phương, con ngươi co rụt lại ngay tức thì.
Người này... Chẳng phải là kẻ khoác áo blouse trắng đã rút máu của Người đẹp ốm yếu trong giấc mơ của mình kia à?
Kiều Nghệ cứng đờ tại chỗ, máu toàn thân như thể bị đóng băng.
Cho nên...
Cơn ác mộng đó là thật, kiếp trước Người đẹp ốm yếu đã bị sở nghiên cứu hãm hại rồi sao?
Nếu thật sự là như này, cô cũng hiểu tại sao trong tiểu thuyết Người đẹp ốm yếu lại hủy diệt thế giới rồi...
Bị những kẻ súc sinh này của sở nghiên cứu hành hạ, anh ấy hắc hóa cũng là chuyện bình thường.
Bởi vì tâm trạng dao động dữ đội cho nên nắm đấm của Kiều Nghệ siết chặt lại, thân thể mảnh khảnh cũng khẽ run lên.
Thẩm Chi Hủ ở bên cạnh chú ý đến sự khác thường của cô, không chút nghĩ ngợi lập tức ôm người vào lòng.
“Ngao Ngao à, em làm sao thế?” Anh kề sát bên tai cô, thấp giọng hỏi.
Kiều Nghệ lắc lắc đầu, ôm lấy eo anh, mặt vùi vào hõm vai anh.
Cử chỉ thân mật này khiến cơ thể Thẩm Chi Hủ cứng đờ, lúc trước khi hổ trắng nhỏ còn là trẻ con, anh không cảm thấy có gì. Bây giờ cô trưởng thành rồi, gần gũi với mình như vậy khiến anh cảm thấy không quen cho lắm.
“Ngao Ngao?” Anh nhẹ giọng gọi, một giây sau lại cảm nhận được hõm vai mình âm ấm, ánh mắt nhất thời sa sầm.
Em ấy khóc rồi.
Anh mặc kệ giờ phút này bọn họ còn đang ở trong sở nghiên cứu, vội vàng kéo người trong lòng ra rồi nâng cằm cô lên. Quả nhiên, anh bắt gặp đôi mắt ầng ậng nước mắt của cô, trông vô cùng đáng thương.
Trái tim của Thẩm Chi Hủ cũng giống như bị người khác bóp chặt lại.
“Sao em lại khóc?” Anh đưa tay ra lau đi nước mắt trên mặt cô.