Chương 593
Kiều Nghệ không nói lời nào, chỉ ra sức lắc lắc đầu.
Anh nhíu mày, còn muốn hỏi gì đó nhưng lại nghe thấy một giọng nói.
“Bác sĩ Hà, vật thí nghiệm số 1 đã đưa đến phòng thí nghiệm của cô rồi.”
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đồng thời bị những lời này hấp dẫn. Hai người nhìn theo âm thanh, đập vào mắt chính là một người đàn ông đeo kính gầy gò đang báo cáo tình hình với một người phụ nữ xinh đẹp.
Người đàn bà mỹ lệ kia có hóa thành tro thì Thẩm Chi Hủ cũng nhận ra, cô ta chính là Hà Nguyệt Liên khiến Cố Hựu Kỳ hận thấu xương!
“Hà Nguyệt Liên...”
Kiều Nghệ rõ ràng cũng nhận ra cô ta, lặng lẽ lẩm bẩm tên cô ta.
“Tôi biết rồi, chuẩn bị đồ ăn của nửa tháng đặt trong phòng thí nghiệm của tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai được phép đến làm phiền.”
“Vâng!”
Hà Nguyệt Liên dặn dò người đàn ông gầy gò xong thì sải bước rời đi.
Kiều Nghệ không chút nghĩ ngợi, dắt tay Người đẹp ốm yếu đi theo.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã thấy Hà Nguyệt Liên bước vào phòng thí nghiệm. Lúc cô ta vẫn chưa đóng cửa, hai người bọn họ lách mình tiến vào bên trong.
Vừa mới vào bên trong, Kiều Nghệ đã đối mặt với một đôi mắt giống như của thú vật.
Trái tim cô thoáng đình trệ, lúc bình tĩnh nhìn lại, phát hiện người đối diện mình chính là một người đàn ông.
À không, cậu ta đã không thể gọi là đàn ông được nữa.
Nửa người trên của cậu ta vẫn còn hình dạng con người, nhưng nửa bên dưới lại gắn liền với đuôi rắn.
Vảy rắn màu xanh sẫm hiện lên ánh sáng lạnh lẽo khiến sống lưng Kiều Nghệ ớn lạnh, dạ dày lại quặn lên một trận.
Ngược lại không phải cô bị người đàn ông làm cho ghê tởm, mà là từ trước đến giờ cô luôn sợ rắn, thấy đuôi rắn thì cảm thấy ghét bỏ theo phản xạ.
Ánh mắt của kẻ thân người đuôi rắn kia chậm chạp rơi vào trên người Hà Nguyệt Liên, con ngươi giống như của dã thú kia lóe lên ánh sáng thù hận.
Hà Nguyệt Liên đưa lưng về phía cậu ta cảm giác được gai gai sống lưng, nhưng cô ta không hề sợ, mà lấy áo khoác blouse trắng mặc lên người, bao bọc lấy dáng người hoàn mỹ.
Cô ta xoay người lại, đôi mắt đẹp lạnh như băng nhìn lướt qua đuôi rắn màu xanh sẫm.
“Số 1, có phải cậu lại phản kháng thử nghiệm rồi hay không?”
Số 1 cười khẩy, một câu nói cũng chẳng thèm đáp lại lời Hà Nguyệt Liên.
Cô ta cũng chẳng để ý đến thái độ của cậu ta, tự mình cầm dụng cụ rút máu lên.
“Cậu là tác phẩm hoàn hảo thứ hai của tôi, cậu phải yêu quý bản thân, hiểu chưa?”
Hà Nguyệt Liên đến gần từng bước một, trên cổ và trên trán của số 1 đều nổi đầy gân xanh, đuôi rắn bị cố định bắt đầu giãy giụa. Lớp vảy màu xanh sẫm do ngọ nguậy mà vương vãi đầy đất, máu đỏ thấm sền sệt chảy ra từ vết thương.
“Đủ rồi! Tôi bảo cậu yêu quý bản thân, cậu có nghe thấy không hả?”
Hà Nguyệt Liên hét lên một tiếng, sau đó vung tay tát thật mạnh lên mặt số 1, gò má tái nhợt kia hiện lên dấu bàn tay đỏ tươi.
“Phì!”
Số 1 nhổ một ngụm nước bọt lên mặt cô ta.
“Con khốn!”
Số 1 thấy sắc mặt khó coi của cô ta thì mỉm cười đắc chí.
Hà Nguyệt Liên lau nước bọt trên mặt đi, sắc mặt sa sầm xuống.
“Tại sao cậu lại không thể ngoan ngoãn giống như Nhu Trinh chứ?” Cô ta túm lấy mái tóc hơi dài của số 1, tát hết phát này đến phát khác lên mặt cậu ta.
“Tôi đối xử với Nhu Trinh tốt cỡ nào mà, tại sao cô ấy lại muốn tính kế tôi?”
“Tại sao?”
Hà Nguyệt Liên giống như giận cá chém thớt, hai mắt cô ta đỏ ngầu, bàn tay liều mạng đánh lên mặt số 1.
Thẩm Chi Hủ nhìn cảnh tượng trước mắt, nhớ lại cô ta cũng từng đối xử với bản thân như thế, đôi mắt đen nhánh thoáng hiện lên tia đỏ tươi. Sự tàn nhẫn đè ép dưới đáy lòng bộc phát ra ngoài.
Anh nhẹ giọng bảo hổ trắng nhỏ thu hồi tấm chắn, lực không gian lập tức hóa thành một cây gậy, đánh vào cổ Hà Nguyệt Liên.