Chương 595
Nhìn hổ trắng nhỏ đã cao đến bả vai mình, anh vẫn có chút không quen.
Kiều Nghệ thu hồi suy nghĩ của mình, miễn cưỡng mở miệng: “Không có gì.”
Cô không biết Người đẹp ốm yếu đã trải qua những trò hành hạ nào ở kiếp trước, nhưng xét từ mức độ anh hắc hóa sẽ hủy diệt thế giới mà nói, chỉ sợ là...
Cô không dám nghĩ tiếp, mà nhét hết tất cả xuống tận đáy lòng.
Tuy rằng như vậy, đôi mắt màu xanh lam nhạt trong veo kia của cô cũng bởi vì tâm trạng không tốt mà bị bao phủ một tầng khói mù.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy, có điều vướng Trần Tống ở bên cạnh nên anh không nói gì nữa.
“Chúng ta trở về trước đã.”
Trần Tống lại gọi bọn họ lại.
“Chờ một chút đi, tôi vẫn chưa biết tên của hai người thì phải?” Trần Tống nhìn không lớn tuổi lắm, đôi mắt tương tự như thú vật mất đi vẻ hung ác, để lộ ra mấy phần nụ cười. Cho dù hai gò má của cậu ta bị thương mà sưng lên rất to, nhưng vẫn giống như người có việc gì cả.
Kiều Nghệ ngược lại không ngờ người này lại lạc quan như thế, cô không nhịn được thở dài một hơi khi nghĩ đến Dương Nhu Trinh, nếu như cô ấy có thể lạc quan giống như Trần Tống thì tốt rồi.
“Tôi tên là Kiều Nghệ.”
“Thẩm Chi Hủ.”
“Ha ha, mặc dù cả hai biết tên của tôi, nhưng tôi vẫn phải tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Trần Tống.”
Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ gật đầu cùng lúc.
“Chúng ta đi thôi.” Cô nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
Anh ừ một tiếng, tháo xiềng xích giam cầm Trần Tống ra rồi tập trung người lại với nhau, sau đó suy nghĩ xoay chuyển, bóng dáng của bọn họ lập tức biến mất.
Đây là lần đầu tiên Trần Tống trải qua phương thức dịch chuyển tức thời thần kỳ như vậy.
Chỉ qua một cái chớp mắt, bọn họ đã từ phòng thí nghiệm đi tới một căn phòng xa lạ, đôi mắt của cậu ta cũng ngạc nhiên trợn to.
“Trời ạ, đây là dị năng gì thế này?”
“Chẳng trách hai người dám một người một ngựa chạy vào phòng thí nghiệm. Nếu như tôi có dị năng này, tôi còn có thể bị lũ đê tiện của sở nghiên cứu bắt lại hay sao?” Nói đến đây, vẻ mặt của Trần Tống trở nên dữ tợn đáng sợ.
Sau khi hiểu được sơ bộ về tính cách của Trần tống, Kiều Nghệ cũng không bị mặt mũi hung ác của cậu ta hù dọa, trái lại tò mò hỏi: “Cậu cũng là dị năng giả phải không?”
Cậu ta biết chị gái nhỏ xinh đẹp đang hỏi, bèn thu lại vẻ mặt, chân mày nhướng lên: “Đương nhiên.”
“Là dị năng gì vậy?” Kiều Nghệ hỏi tiếp
Trần Tống cũng không gạt bọn họ, thành thật trả lời: “Tôi là dị năng giả trị liệu.”
Cậu ta dừng một lúc: “Cũng chỉ có dị năng giả trị liệu mới có thể sống sót từ những thí nghiệm vô nhân đạo của lũ chó đê hèn này, đúng chứ?”
Trần Tống nghĩ đến những dị năng giả bị bắt cùng với mình đều chết và phát điên dưới thí nghiệm của những tên đê tiện ở đây, vẻ mặt vốn đã hòa hoãn lại trở nên vặn vẹo đáng sợ.
“Hóa ra là như vậy...” Kiều Nghệ ngược lại cũng không bất ngờ, suy cho cùng Dương Nhu Trinh cũng là một dị năng giả tự chữa trị mà.
“Vậy mặt của cậu...?” Cô vừa dời mắt đã trông thấy gương mặt thê thảm không nỡ nhìn kia của Trần Tống, khóe miệng giật giật.
“Oh, tôi tạm thời không chữa trị, đợi hai người gọi dì út của tôi qua, để dì ấy nhìn thấy tình trạng thê thảm của tôi trước.” Từ chỗ Thẩm Chi Hủ, Trần Tống đã biết dì út nhà mình có suy nghĩ nương nhờ vào Vân Đào, cậu ta tất nhiên không muốn thấy cục diện này. Trước tiên không nhắc đến bản thân và lũ hèn hạ kia có thù oán, cậu ta cũng không cảm thấy nương nhờ vào Vân Đào hay đám khốn nạn có sẽ có kết quả tốt đẹp gì.
Kiều Nghệ im lặng không nói gì, thật ra thì chỉ mỗi cái đuôi không thuộc về mình kia đã đủ để khiến Thư Nguyệt chấn động rồi, chẳng qua thấy khí thế của Trần Tống hung hăng, cô không thốt ra những lời này.
Không ai lên tiếng, trong phòng yên tĩnh lại, cho đến khi một tiếng vang nhẹ nhàng xuất hiện trong phòng hết sức đột ngột.
Sự chú ý của ba người không nhịn được nhìn xuống bên dưới.