Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 596

Chương 596
Đúng như dự đoán, Hà Nguyệt Liên mặc áo khoác blouse trắng ngã trên sàn nhà đang dần dần tỉnh lại.

Cô ta dường như vẫn chưa rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy sau gáy đau đớn không thôi, muốn sờ vào nhưng da đầu lại cảm nhận được một trận đau nhức. Cô ta bỗng nhiên nhìn sang, đối mặt với một khuôn mặt thảm không nỡ nhìn, người làm việc chưa luôn luôn bình tĩnh như Hà Nguyệt Liên cũng bị dọa đến mặt mày trắng bệch.

Kiều Nghệ cũng không ngờ Trần Tống sẽ có hành động này.

Đúng rồi, sau khi nhận ra Hà Nguyệt Liên tỉnh lại, cậu ta đã dùng tốc độ cực nhanh cúi người xuống, túm lấy mái tóc dài của cô ta.

“Là cậu, số 1.” Cô ta nhận ra người kéo mình là ai, đồng thời ký ức trước khi bất tỉnh cũng trở về. Bản thân bị người khác đánh úp, còn bị đánh úp ở nơi an toàn như sở nghiên cứu!

Hà Nguyệt Liên nhận ra điều này, bèn đè ép nỗi hốt hoảng xuống, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng quan sát xung quanh.

Hoàn cảnh xa lạ, không còn ở trong phòng thí nghiệm nữa.

Còn nữa... Cô ta nhìn thấy Thẩm Chi Hủ.

Hà Nguyệt Liên cũng chẳng xa lạ gì với người này, ngay từ khi anh dẫn một con hổ trắng nhỏ xuất hiện ở căn cứ Hoài Long, người bên dưới cũng đã báo cáo tình hình của anh cho cô ta. Đương nhiên, cô ta cũng chú ý đến khuôn mặt của người đàn ông này xuất sắc đến cỡ nào, cho dù sau một thời gian dài không gặp, Hà Nguyệt Liên vẫn vừa liếc mắt đã nhận ra đối phương.

“Thẩm Chi Hủ, vậy mà lại là anh?” Cô ta nhìn anh, bình tĩnh mở miệng: “Là anh bắt tôi đi ư? Sao anh lại làm được? Sở nghiên cứu không có khả năng có sự tồn tại của người ngoài!”

Thẩm Chi Hủ chưa kịp trả lời, Trần Tống sớm đã không nhẫn nhịn được hung hăng túm lấy tóc cô ta, hung ác mở miệng: “Con khốn, cũng đã đến nước này rồi, mày còn kiêu ngạo cái gì? Mày cho rằng sở nghiên cứu Tư Hoài là tường đồng vách sách gì đó, còn không có sự tồn tại của người ngoài nữa ư?”

Hà Nguyệt Liên bị đau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cậu ta: “Số 1, tôi khuyên cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ...”

Nhưng cô ta chưa kịp nói xong, một tiếng bạt tai chát chúa đã cắt ngang lời cô ta.

Hà Nguyệt Liên bụm gò má, không dám tin nhìn Trần Tống.

Cô ta bị đánh rồi, vậy mà lại bị vật thí nghiệm của mình đánh!

Từ nhỏ đến lớn, Hà Nguyệt Liên chưa từng ấm ức như thế này, cho dù là ở tận thế, cô ta cũng là sự hiện diện chỉ tay năm ngón!

“Cậu lại dám đánh tôi!”

Trong cơn giận dữ, con ngươi của Hà Nguyệt Liên con rút đột ngột, một luồng năng lượng xa lạ tựa như muốn bùng nổ trong cơ thể cô ta. Nhưng đúng lúc này, Thẩm Chi Hủ nhanh chóng tiến lên, đeo thiết bị ức chế dị năng giống như vòng cổ cho chó lên cổ đối phương.

“Trần Tống, buông tay ra đi!”

Lời dặn dò trầm thấp của anh vang lên, Trần Tống nhanh chóng buông lỏng tay, ngay sau đó cậu ta nhìn thấy toàn thân mảnh khảnh của Hà Nguyệt Liên bỗng dưng co quắp lại rồi ngã xuống mặt đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp in dấu tay đỏ tươi trở nên tái nhợt, trên trán còn rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Đây là chuyện gì xảy ra?” Cậu ta trợn tròn mắt, tầm nhìn rơi vào thiết bị ức chế dị năng trên cổ Hà Nguyệt Liên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin: “Ả còn là một dị năng giả á?”

“Không sai.” Thẩm Chi Hủ ném một chiếc còng tay từ trong không gian ra: “Còng người lại.”

Trần Tống nhận lấy còng tay, khóa hai tay cô ta lại ở sau lưng.

“Con khốn kia thật sự là dị năng giả sao? Chậc, ông trời đúng là không có mắt với kẻ gian này!”

Chỉ có điều...

Sao Thẩm Chi Hủ lại biết Hà Nguyệt Liên có dị năng chứ?

Phải biết rằng cậu ta bị bắt vào sở nghiên cứu lâu như vậy rồi vẫn chưa từng thấy cô ta sử dụng dị năng lần nào, cho nên từ trước đến giờ Trần Tống cũng cho rằng cô ta chỉ là một người bình thường.

Không chỉ mình cậu ta tò mò, Hà Nguyệt Liên tỉnh táo lại cũng rất tò mò, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh.

Kiều Nghệ lại hỏi: “Người đẹp ốm yếu, cô ta thức tỉnh dị năng gì thế?”

 


Bình Luận (0)
Comment