Chương 597
Cô cảm thấy luồng năng lượng vừa rồi rất xa lạ, ở trong mắt cô, đây hẳn là hệ dị năng không thường gặp.
“Đúng đúng, ả điếm kia đã thức tỉnh dị năng gì?” Trần Tống cũng tò mò không thôi.
“Nói thật, tôi không biết dị năng này của cô ta có tên là gì, cho nên bản thân tôi đặt một cái tên cho nó, đó là dị năng bộc phá.”
Lời vừa nói ra, Kiều Nghệ và Trần Tống đều ngẩn ra, trái lại tinh thần của Hà Nguyệt Liên suýt chút nữa sụp đổ, hai tay bị còng lại ở sau lưng siết chặt với nhau.
Sao người này lại biết được?
Cô ta rất ít khi sử dụng dị năng, cho dù có người biết dị năng của mình, nhưng bọn họ đều chưa bao giờ nhìn thấy cô ta sử dụng dị năng!
Rốt cuộc Thẩm Chi Hủ là ai? Rốt cuộc anh ta là ai?
“Dị năng bộc phá gì cơ?” Trần Tống theo bản năng muốn gãi gãi gò má, nhưng lại quên mất trên mặt mình còn vết thương, vừa chạm vào đã đau đến nhe răng toét miệng.
Kiều Nghệ thấy thế thì không khỏi tức cười, ai bảo anh ta không chữa trị cho bản thân thật tốt, bây giờ chịu tội rồi thấy chưa!
“Tên như ý nghĩa, đó là dị năng có thể khiến sự vật xung quanh bản thân phát nổ.”
Đây cũng là sau khi anh trốn ra khỏi sở nghiên cứu vào kiếp trước, lúc bắt đầu đuổi giết người của sở nghiên cứu mới phát hiện Hà Nguyệt Liên đã thức tỉnh dị năng hiếm thấy lại có lực sát thương cực mạnh này.
Nếu không phải khi đó anh đã lĩnh hội được dịch chuyển không gian, sợ rằng sẽ phải chịu khổ trước dị năng của cô ta.
“Shh...” Trần Tống hít một hơi khí lạnh: “Nói như vậy, nếu không phải anh kịp thời đeo thiết bị ức chế dị năng lên cho ả, chúng ta sẽ bị dị năng của ả nổ cho máu thịt be bét à?”
“Cũng gần như vậy đấy.”
“Chậc chậc.” Cậu ta vỗ vỗ vào mặt Hà Nguyệt Liên: “Con khốn, có phải mày rất thất vọng không nổ chết bọn tao hay không?”
Cậu ta cười hì hì, nhưng ánh mắt lại hết sức lạnh như băng.
Hà Nguyệt Liên không thèm để ý đến Trần Tống táy máy tay chân với mình, tầm nhìn của cô ta vẫn luôn dán chặt vào trên mặt Thẩm Chi Hủ.
“Anh là ai? Sao anh lại biết được điều này?”
Ngay cả một cái liếc mắt thừa thãi mà Thẩm Chi Hủ cũng không muốn bố thí cho cô ta.
Kiều Nghệ nghe thấy cô ta hỏi, mím chặt môi, suy nghĩ vốn đã bị đè xuống lại dâng lên.
Ban đầu cô còn muốn đợi Người đẹp ốm yếu bằng lòng kể chuyện sống lại, nhưng bây giờ cô lại không chờ nổi nữa, muốn nhanh chóng biết được kiếp trước anh đã trải qua những chuyện gì!
Trần Tống liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, mới quen biết anh chưa đầy một giờ ngắn ngủi nhưng cậu ta đã cảm giác được người này không phải là một người dễ trêu vào. Vào lúc này, e rằng Hà Nguyệt Liên đến chết cũng sẽ không lấy được câu trả lời mà bản thân mong muốn.
“Im lặng chút đi, mày cho rằng mày vẫn còn là bác sĩ Hà cao cao tại thượng kia ư? Bây giờ mày chẳng qua là tù nhân của bọn tao mà thôi!”
Cô ta mím chặt môi.
Lúc này đây, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Trần Tống ngây ngẩn, chóp đuôi giật giật như thể đang bất an.
“Tôi có cần tránh mặt đi một lát hay không?” Cậu ta nhìn quanh phòng, lại nhận ra không có chỗ để trốn.
“Không cần, đều là người mình cả.” Kiều Nghệ nói xong, Thẩm Chi Hủ đã đi mở cửa.
Người gõ cửa là Cố Hựu Kỳ, thấy anh mở cửa, vừa định chuẩn bị mở miệng liền trông thấy một khuôn mặt xa lạ sau lưng đối phương.
“Hả? Tên nhóc sau lưng anh là ai vậy?”
Sao mặt mũi này lại bị đánh thảm thương thế này? Cũng sắp không nhìn ra bộ dạng ban đầu của cậu ta rồi!
Cố Hựu Kỳ oán thầm.
Ánh mắt của Thẩm Chi Hủ khẽ nhúc nhích, hơi nghiêng người qua, để Trần Tống ở đằng sau hoàn toàn xuất hiện trước mặt anh ta.
Khi thấy rõ dáng vẻ hoàn chỉnh của cậu ta, con ngươi của Cố Hựu Kỳ co rụt lại, cứng đờ ngay tại chỗ.
“Đây... Là cái gì?”
(Cố Hựu Kỳ: Tôi hoài nghi mình đang nằm mơ.)
Anh ta vốn cho rằng Kiều Nghệ biến từ con hổ thành người đã quá kích thích rồi, không ngờ rằng còn thấy được loài đầu người thân rắn.