Chương 598
Tất nhiên, Cố Hựu Kỳ cũng không phải tên nhà quê chưa trải sự đời, lúc đầu ở căn cứ Hoài Long, anh ta cũng từng trông thấy rất nhiều giống loài kỳ lạ rồi. Thế nhưng những thứ kia đều không thể gọi là người, không có lý trí như con người, còn thứ gần gũi trước mặt này rõ ràng có lý trí.
Anh ta thoáng bình tĩnh lại, đôi mắt đen dời đi nhìn về phía Thẩm Chi Hủ cố tình để vị đầu người đuôi rắn lộ ra toàn thân kia.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”
Cố Hựu Kỳ vừa mới hỏi xong, một cái đầu nhỏ đã nhô ra từ sau lưng Thẩm Chi Hủ.
“Tôi và Người đẹp ốm yếu mang về từ sở nghiên cứu đó.”
Anh ta theo bản năng nhìn sang, ánh mắt bỗng dưng dừng lại trên gò má tinh tế của Kiều Nghệ đã trưởng thành, hơi ngẩn người.
Từ gương mặt quen thuộc kia và tóc trắng mắt xanh, Cố Hựu Kỳ đã nhận ra cô gái xinh đẹp tinh xảo này là ai.
“... Tiểu Nghệ?”
Nếu nói sự xuất hiện của đầu người thân rắn đã đủ khiến Cố Hựu Kỳ ngạc nhiên, vậy thì sự thay đổi của Kiều Nghệ có thể nói làm cho anh ta khiếp sợ.
Ngày hôm qua em ấy vẫn là một cô bé mà, sao trong một đêm đã cao lớn như thế rồi?
Tuy rằng Cố Hựu Kỳ đã kịp chuẩn bị, song khoảnh khắc thật sự trông thấy Kiều Nghệ lớn lên, anh ta vẫn thất thần.
Cô chú ý đến sự bất thường của đối phương, bèn sờ sờ mặt mình: “Thay đổi lớn lắm à? Sao anh lại kinh ngạc như thế?”
Cố Hựu Kỳ thấy vậy, nhếch nhếch môi: “Tất nhiên, bây giờ em đã là một cô gái rồi mà.”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của anh ta như vô tình hay cố ý liếc về phía Thẩm Chi Hủ.
Mặt mày Thẩm Chi Hủ chẳng có gì khác thường, trong lòng lại lạnh buốt, chẳng hiểu sao lại nhớ đến lời anh ta nói lúc ở hang Tiêu Tiền. Khóe mắt liếc nhìn hổ trắng nhỏ hoàn toàn không phát hiện ra gì.
Bạn đời ư? Còn sớm chán.
Thẩm Chi Hủ thầm nói trong lòng.
“Cái đó... Không giới thiệu cho tôi hả?”
Trần Tống bị ăn bơ không cam lòng cô quạnh mà mở miệng, chóp đuôi màu xanh đậm hơi động đậy theo âm thanh của cậu ta, đôi mắt giống như dã thú lóe lên vẻ tò mò.
Đúng vậy, cậu ta hết sức tò mò về Cố Hựu Kỳ.
Bởi vì lần đầu tiên anh ta nhìn thấy mình chỉ cảm thấy bất ngờ, cũng không có buồn nôn và ghét bỏ, điều này làm cho cậu ta có một chút ấn tượng tốt với người kia.
Sự chú ý của Cố Hựu Kỳ quả nhiên đã bị Trần Tống thu hút: “Tôi tên là Cố Hựu Kỳ.”
“Trần Tống, anh hẳn là biết tôi.”
Cố Hựu Kỳ lại ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ một hồi, trong trí nhớ của bản thân cũng không có ký ức nào liên quan đến Trần Tống, vậy thì “hẳn biết tôi” mà cậu ta nói là có ý gì?
Ánh mắt của anh ta không khỏi nhìn sang Thẩm Chi Hủ.
Người là do bọn họ mang về, dù sao cũng phải giải thích cho mình chứ?
“Đây là cháu ngoại của Thư Nguyệt.” Kiều Nghệ lặng lẽ lên tiếng.
À, cháu ngoại của Thư Nguyệt, hả... Khoan đã?
Cháu ngoại của Thư Nguyệt á?
Cố Hựu Kỳ bất chợt nhìn về phía Trần Tống, từ gương mặt sưng vù thảm không nỡ nhìn kia vốn dĩ không nhìn ra cậu ta có chỗ nào giống với Thư Nguyệt.
Anh ta cũng từng gặp Thư Nguyệt rồi, cô ta là nữ căn cứ trưởng duy nhất của căn cứ Đông Nam. Thế có yếu thì người cũng không yếu, là một người phụ nữ hiên ngang mạnh mẽ, nhưng Trần Tống này...
Cố Hựu Kỳ nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì, bởi vì anh ta đang nghĩ đến một chuyện cực kỳ quan trọng!
“Hai người mang người về, không kinh động đến sở nghiên cứu đấy chứ?”
Nếu như việc này đánh rắn động cỏ thì phải làm sao đây!
Anh ta có chút nóng nảy, không nhịn được trợn mắt nhìn Thẩm Chi Hủ với vẻ oán trách.
“Con nhím” này cũng thật là, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã chấn động, nếu Sở Thiên cũng ở đây, sợ rằng cũng phải bị Thẩm Chi Hủ ầm ĩ đến nhức đầu.
Đúng nhỉ, Sở Thiên!
Tại sao có thể để một mình anh ta khiếp sợ được? Anh ta cũng phải để Sở Thiên khiếp sợ một phen!
Nghĩ đến đây, Cố Hựu Kỳ đã quyết định rằng đợi lát nữa gọi gã đến đây.