Chương 599
“Không làm kinh động đến sở nghiên cứu.” Kiều Nghệ trả lời, cô khựng lại, khóe mắt chú ý đến Hà Nguyệt Liên đang chậm rãi giãy giụa bò dậy khỏi sàn nhà trong khi bọn họ trò chuyện. Khóe môi nở nụ cười: “Chúng tôi không chỉ mang mỗi Trần Tống về, còn dẫn một người mà anh không tưởng tượng được về đó.”
“Cái gì?”
Anh ta sửng sốt, nhìn mặt mày vui vẻ có chút xấu xa của Kiều Nghệ, chẳng hiểu sao lại có mấy phần mong đợi.
Trần Tống cũng là một người giác ngộ, nghe được lời của cô, lập tức không chút thương hương tiếc ngọc kéo Hà Nguyệt Liên dậy, vừa vặn có thể để cho Cố Hựu Kỳ nhìn thấy.
Khoảnh khắc Cố Hựu Kỳ nhìn thấy gương mặt của cô ta, khí thế đột nhiên trở nên nặng nề.
“Hà Nguyệt Liên?”
Anh ta sải bước đi về phía cô ta, ánh mắt bắt gặp thiết bị ức chế dị năng trên cổ cô ta, cười khẩy mấy tiếng: “Nghiên cứu viên Hà, đã lâu không gặp, không biết cô còn nhớ tôi không nào?”
Hà Nguyệt Liên chưa kịp trả lời, ngón tay của anh ta đã nhẹ nhàng chạm vào thiết bị ức chế dị năng: “Tôi lại rất rất nhớ nhung cô đấy, anh em tốt của tôi đã chịu không ít đau khổ nhờ ‘phúc’ của cô đó.”
Cô ta im lặng không nói gì, kết hợp với dấu bàn tay còn chưa tan đi trên gò má, ngược lại lộ ra chút điềm đạm đáng yêu.
Thế nhưng những người có mặt ở đây đều biết lai lịch của người này, cũng chẳng có lòng dạ thương hương tiếc ngọc.
Trần Tống nghe xong thì toét miệng bật cười, ném Hà Nguyệt Liên đang túm trong tay xuống đất: “Chậc, người như mày đúng là gây thù chuốc oán khắp nơi, nếu như không có sự che chở của sở nghiên cứu, e rằng mày đã chết tám trăm mười lần rồi đấy nhỉ?”
Hà Nguyệt Liên ngã xuống đất bị đau, nghe thấy lời châm chọc của Trần Tống, vẫn không mở miệng nói tiếng nào.
Thái độ này của cô ta khiến cậu ta cảm thấy hết sức không thú vị, bèn bĩu môi không lên tiếng nữa.
“Sao anh lại mang người về?” Cố Hựu Kỳ thu hồi ánh mắt lạnh như băng, hỏi Thẩm Chi Hủ.
“Mang về cho anh thẩm vấn.”
Cô ta là nhân viên trụ cột của sở nghiên cứu, nắm giữ rất nhiều thông tin mà người khác không biết. Mặc dù Thẩm Chi Hủ biết chuyện của sở nghiên cứu, nhưng cũng không muốn tiết lộ chuyện bản thân sống lại trước mặt người ngoài.
Đôi mắt của Cố Hựu Kỳ sáng lên, anh ta chưa kịp khen ngợi người kia thì Hà Nguyệt ngồi ở dưới đất đã bật cười.
“Các người muốn biết chuyện của sở nghiên cứu ư? Tôi khuyên các người đừng mơ mộng hão huyền, tôi sẽ không nói đâu!”
Trần Tống lập tức túm lấy mái tóc dài của cô ta, quay gương mặt xinh đẹp kia về phía mình: “Yo, mày ngược lại rất có khí phách ha, không hổ là chó săn của sở nghiên cứu!”
“Buông ra!”
Cậu ta không buông tay, giọng nói của Cố Hựu Kỳ cũng trở nên lạnh lùng: “Nghiên cứu viên Hà nói đừng quá vẹn toàn, tôi có vô số loại hình phạt có thể khiến cô khai ra điều tôi muốn biết.”
Sống lưng Hà Nguyệt Liên cứng đờ, tiếp theo cô ta lại nghe thấy âm thanh sâu xa của anh ta.
“Cô chịu nổi hình phạt hay không cũng chẳng sao, tôi biết dưới trướng Trần Hiển Triều có một người thức tỉnh dị năng có thể đọc được ký ức của người khác. Cô cảm thấy trước dị năng này, cô còn có thể kín miệng được ư?”
“Anh dám!”
“Sao tôi lại không dám chứ?” Cố Hựu Kỳ siết chặt nắm tay, nếu không phải nể mặt Hà Nguyệt Liên là phụ nữ, anh ta đã sớm xông lên cho cô ta mấy quả đấm rồi: “Nếu cô đã dám làm thí nghiệm trên cơ thể người phi pháp, vậy thì cô cũng phải gánh chịu hậu quả khi bị người khác bắt được! Hà Nguyệt Liên, rơi vào trong tay chúng tôi, cô đừng hòng có thể chạy đi! Với lại...”
Cố Hựu Kỳ cười híp mắt liếc nhìn thiết bị ức chế dị năng trên cổ cô ta: “Có món đồ chơi này ở đây, cô cảm thấy cô còn sức lực để chạy đi sao?”
Dứt lời, anh ta cũng chẳng thèm nhìn cô ta có phản ứng gì, chỉ nói một tiếng với Thẩm Chi Hủ rồi đi ra ngoài.
Anh ta phải tìm người thông báo cho Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt, bảo bọn họ đến đây một chuyến.
Chậc, “con nhím” Thẩm Chi Hủ này đúng là tuyệt vời. Vốn dĩ video kia đưa qua đã khiến Thư Nguyệt giận tím mặt, bây giờ cháu ngoại cũng bị sở nghiên cứu cải tạo thành người không ra người ma không ra ma, cô ta cũng không thể không hợp tác với bọn họ.