Chương 600
Cố Hựu Kỳ suy nghĩ, bước chân nhanh hơn. Sau khi tìm Nhan Dục Chương căn dặn chuyện xong, anh ta lại vội vàng không ngừng nghỉ đi tìm Sở Thiên, kéo người đến phòng của Thẩm Chi Hủ.
Trên đường, Sở Thiên liên tục hỏi anh ta muốn làm gì, nhưng giờ phút này Cố Hựu Kỳ đã nổi lên lòng dạ xấu xa, đâu chịu nói tình hình thật sự cho đối phương, chỉ nói mấy người Thẩm Chi Hủ có chuyện tìm cả hai.
Sở Thiên nhíu chặt chân mày, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy là lạ, thậm chí còn có một dự cảm chẳng lành.
Sau khi Cố Hựu Kỳ đi rồi, trong phòng yên tĩnh lại.
Trần Tống cũng có chút mệt mỏi, muốn nằm lên giường, nhưng lại nghĩ đến Thẩm Chi Hủ liền chần chần chừ chừ mở miệng: “Cái giường này có thể cho tôi mượn nằm được không?”
Kiều Nghệ theo bản năng nhìn về phía Người đẹp ốm yếu, cô biết anh có bệnh sạch sẽ, cũng không biết anh có đồng ý hay không.
“Cậu nằm đi.”
Bất ngờ là Thẩm Chi Hủ đã đồng ý.
Trần Tống vui vẻ, cái đuôi màu xanh đậm bò lên giường, nằm lên đó xong còn thoải mái cảm thán một câu.
“Thật là thoải mái.”
Cậu ta đã không nhớ đã bao lâu rồi bản thân chưa ngủ trên chiếc giường êm ái như vậy.
Kiều Nghệ thấy một màn này, trong lòng lại cảm thấy khó chịu một cách không hiểu nổi.
Trần Tống cũng như vậy rồi, kiếp trước Người đẹp ốm yếu đã ra sao chứ?
Cô càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, bàn tay mịn màng cũng vô thức nắm lấy vạt áo sơ mi của anh.
Thẩm Chi Hủ nhận ra cử chỉ của cô, cụp mắt nhìn xuống thì chỉ thấy cô rủ mắt, mi tâm khẽ nhíu lại, tâm trạng hình như không tốt cho lắm.
“Ngao Ngao sao thế?”
“Tôi...” Kiều Nghệ muốn mở miệng hỏi chuyện sống lại, nhưng nghĩ đến Trần Tống và Hà Nguyệt Liên còn ở đây, cô kiềm chế mà lắc lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lúc này, tiếng ùng ục thu hút sự chú ý của hai người.
Đối diện với hai ánh nhìn, Trần Tống ngượng ngùng mỉm cười.
“Cái đó, tôi chưa ăn cơm suốt một ngày rồi, có đồ ăn không?” Sợ cả hai không cho mình ăn, cậu ta còn bổ sung thêm: “Đợi dì út của tôi tới, tôi sẽ nhờ dì ấy đưa tinh hạch cho hai người.”
Thẩm Chi Hủ tạm thời đè nén ngờ vực xuống, nhìn lướt qua cậu ta rồi lấy mấy lon cháo bát bảo từ trong không gian ra.
Trần Tống vui mừng, sau khi nhận lấy thì vội vàng mở ra, ăn giống như hổ đói.
Kiều Nghệ thấy thế, đáy mắt hiện lên vẻ đồng cảm.
Lúc này đây, Hà Nguyệt Liên cũng chú ý Thẩm Chi Hủ lấy cháo bát bảo ra từ hư không, đôi mắt hơi nheo lại: “Anh là dị năng giả không gian ư?”
Anh giống như không nghe thấy câu hỏi của cô ta, sau khi lấy cháo ra xong lại lấy ra một hộp sữa bò vị dâu tây đưa cho hổ trắng nhỏ.
Hà Nguyệt Liên cũng không thèm quan tâm đến thái độ của đối phương, ánh mắt nhìn quanh bốn phía. Lúc trông thấy Kiều Nghệ với dáng vóc tinh xảo lạ thường, cô ta sửng sốt một lúc, tầm nhìn cũng dừng lại hồi lâu trên mái tóc dài màu tuyết trắng không giống người bình thường của cô, cuối cùng lại lần nữa nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
“Con hổ trắng biến dị đi theo bên cạnh anh đâu rồi?” Hà Nguyệt Liên dừng một chút: “Tôi nhớ có hai con hổ trắng biến dị đi theo bên cạnh anh. Trong đó con lớn thức tỉnh dị năng hệ băng, con nhỏ kia trông có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng cũng thức tỉnh dị năng đúng không?”
Thẩm Chi Hủ không đáp lời, tuy nhiên ánh mắt lại sâu thẳm hơn một chút.
Kiều Nghệ thì nhớ đến lúc ở căn cứ Hoài Long, có người gắn camera trong chỗ ở của bọn họ, giận đến giậm chân: “Liên quan quái gì đến cô!”
Cô ta còn muốn ra tay với cô và hổ mẹ sao? Ha ha, cô ta mãi mãi sẽ không có cơ hội này đâu!
Hà Nguyệt Liên bất mãn nhíu mày lại, muốn nói gì đó, nhưng khi bắt gặp con ngươi màu xanh lam nhạt giận dữ của cô gái, cô ta sững sờ: “Mắt của cô còn rất giống với hổ trắng biến dị...”
Cô ta vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng sống lưng Kiều Nghệ lại cứng đờ, vẻ mặt thoáng lộ ra mấy phần cảnh giác.
Chẳng lẽ người này phát hiện ra gì rồi hả?