Chương 601
“Mấy người xuất hiện ở nơi này, chắc hẳn đã phát hiện ra thân phận của Thạch Ngọc Cầm rồi đúng chứ? Cô ta ở đâu, có phải cô ta đã nói chuyện của sở nghiên cứu cho các anh không?”
Phải rồi, ngay khi trông thấy Cố Hựu Kỳ, Hà Nguyệt Liên cũng nhớ đến Thạch Ngọc Cầm đã lâu không báo cáo tình hình với mình, trong lòng dâng lên tức giận.
Người đàn bà Thạch Ngọc Cầm này đúng là thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều. Ban đầu cô ta không nên nỗ lực bỏ ngoài tai những lời nghị luận của mọi người để một dị năng giả không gian làm đội trưởng của tiểu đội nhiệm vụ bên ngoài, như vậy đối phương sẽ không làm lộ chuyện của sở nghiên cứu!
Hà Nguyệt Liên nghiến chặt răng khi nghĩ đến số 1 có thể sánh bằng sự tồn tại của Dương Nhu Trinh mà mình vất vả lắm mới cải tạo ra được.
“Cô không cần biết những việc này.” Kiều Nghệ mới lười nói nhiều với cô ta.
Cô ta bị thái độ của Kiều Nghệ chọc cho phát cáu, hung hăng trợn mắt nhìn cô, một giây tiếp theo lại bị Thẩm Chi Hủ dùng ánh mắt hờ hững lạnh thấu xương giống như nhìn người chết hù dọa, trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh.
Người này...
“Răng rắc...”
Âm thanh chốt cửa chuyển động vang lên, giây lát sau Cố Hựu Kỳ đẩy Sở Thiên vào phòng.
Sở Thiên bị anh ta đẩy một cách bất ngờ, vất vả lắm mới ổn định được thân thể liền đối diện với một đôi mắt khác biệt với người bình thường. Tầm nhìn gã dời sang bên cạnh, bắt gặp một cái đuôi rắn to khỏe màu xanh đậm.
Ầm một tiếng, giống như sấm sét đáng sợ san bằng mặt đất nổ tung trong đầu khiến tâm trí gã trống rỗng.
Một lúc lâu sau, gã mới đờ đẫn dụi dụi mắt mình, lại mở mắt ra, người đàn ông có thân người đuôi rắn ở trên giường kia vẫn đang ở đó. Cũng chẳng phải bản thân Sở Thiên đang nằm mơ, bởi vì “người kia” còn gian nan nhếch mép, “hi” một tiếng với gã.
Sở Thiên: “...”
(Sở Thiên: Đã tê liệt.)
Thanh niên kia bị mình dọa cho đơ người luôn rồi à?
Trần Tống chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông xa lạ đã hoàn toàn cứng đờ ngay tại chỗ, lần đầu tiên sinh ra cảm giác áy náy.
“Này người anh em, anh có ổn hông dzạ?”
Lời nói của Trần Tống vừa dứt, Sở Thiên bị đả kích thế giới quan cũng hoàn hồn lại, ngơ ngác gật gật đầu. Lúc gã chuẩn bị nói gì đó, bả vai đột nhiên nặng trĩu. Gã nghiêng đầu nhìn lại trông thấy gương mặt tràn đầy ý cười xấu xa của Cố Hựu Kỳ, trong lòng biết ngay là anh ta cố tình nhìn trò cười của mình, mặt mày lập tức tối sầm lại.
“Sở Thiên à, anh không được rồi, sao lại bị Trần Tống dọa sợ rồi chứ?”
Lúc này đây, Cố Hựu Kỳ cười trên sự đau khổ của người khác đã hoàn toàn quên mất, lần đầu tiên bản thân nhìn thấy Trần Tống cũng có phản ứng y hệt như Sở Thiên.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Gã nhớ đây là phòng của Thẩm Chi Hủ mà? Sao trên giường anh ta lại có thêm một loài không biết tên này thế hả? Nếu để anh ta biết điều này, sợ rằng Cố Hựu Kỳ sẽ bị đánh gần chết thôi!
Nghĩ như vậy, con ngươi gã đảo quanh, tìm kiếm bóng dáng của đối phương.
Chỉ chốc lát sau, gã đã thấy Thẩm Chi Hủ ở sau lưng, chẳng qua ánh mắt lại bị thiếu nữ xinh đẹp như ngọc đứng bên cạnh anh hấp dẫn.
Cái này...
Cô gái kia cực kỳ xinh xắn, có thể nói đây là nữ sinh đẹp mắt nhất mà Sở Thiên từng gặp từ trước đến nay, có điều mái tóc, ánh mắt và gương mặt của cô đều khiến gã cảm thấy hết sức quen thuộc.
“... Tiểu Nghệ?” Sở Thiên tự lẩm bẩm, sau khi nhận ra được bản thân đang nói cái gì, gã vô thức nhếch nhếch môi.
Hóa ra thiếu nữ này giống Kiều Nghệ mà, gã đã nói sao lại quen thuộc như vậy chứ.
Sở Thiên với suy nghĩ của thẳng nam hoàn toàn không ý thức được người trước mặt này chính là người mà gã đang nghĩ đến.
Cố Hựu Kỳ thính tai nghe thấy lời nỉ non này của gã, đôi mắt đảo quanh, lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
Mà Sở Thiên cũng không phụ lòng anh ta, một giây tiếp theo đã hỏi Thẩm Chi Hủ: “Tiểu Nghệ đâu rồi?”
“Phụt...”
Cố Hựu Kỳ phì cười, một tay vịn vai gã.
“Ha ha ha ha ha ha...”