Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 602

Chương 602
Tiếng cười không chút nể nang kia khiến Sở Thiên cạn lời, lại ghét bỏ đẩy tay anh ta ra.

“Xin nhờ anh hãy bình thường một chút.” Đến cùng là sao người này làm đội trưởng của một đội được thế? Đội viên của anh ta không sợ bị đội trưởng kiểu này bẫy chết à?

Cố Hựu Kỳ vẫn đang cười, khóe mắt còn dâng lên nước mắt, là do cười mà ra.

Kiều Nghệ thấy thế, cũng cho rằng anh ta vô cùng thiếu đánh.

Sắc mặt của Thẩm Chi Hủ không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt thoáng lóe lên kia đã lộ ra mấy phần ghét bỏ Cố Hựu Kỳ.

Sở Thiên dứt khoát không để ý đến anh ta, coi người này thành người vô hình, nhìn Thẩm Chi Hủ với vẻ hỏi dò.

Trước ánh mắt chăm chú của gã, anh nhìn sang người nào đó bên cạnh, vì thế, gã cũng nhìn sang.

Hả...

Thiếu nữ này hình như càng nhìn càng thấy giống Kiều Nghệ, nếu như em ấy trưởng thành, chắc cũng sẽ xinh đẹp giống như thiếu nữ này nhỉ?

Có điều dáng dấp của cô ấy giống hệt như Kiều Nghệ vậy, lại đứng bên cạnh Thẩm Chi Hủ, có phải là người thân của em ấy hay không?

Trong lúc Sở Thiên đang suy nghĩ, cô ngượng ngùng gãi gãi gò má: “... Cái đó, anh tìm tôi có việc gì không?”

Gã nghe thấy vậy thì lấy lại tinh thần, chỉ có điều gã không nghe rõ Kiều Nghệ đang nói gì, bèn nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì cơ?”

Cô chỉ đành phải nghiến răng nói: “Tôi chính là Kiều Nghệ đó...”

Sở Thiên: “...”

Vốn tưởng rằng hôm nay thấy loài mới đầu người đuôi rắn đã rất thần kỳ rồi, nào ngờ thiếu nữ trông như mười sáu tuổi này lại nói với mình rằng cô ấy là Kiều Nghệ?

Sao, sao lại thế được?

Chẳng phải, chẳng phải em ấy mới mười hai tuổi ư? Còn là một cô bé mà!

Con ngươi của Sở Thiên chấn động, gã quan sát Kiều Nghệ từ trên xuống dưới, lại không dám tin nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, muốn bảo đối phương nói gì đó.

Thẩm Chi Hủ lại gật đầu, xem như là khẳng định lời của cô.

Không còn cách nào, gã chỉ có thể nhìn về phía Cố Hựu Kỳ.

Cố Hựu Kỳ đầu óc xấu xa đã ngừng cười từ lâu, gật gật đầu trước vẻ mặt nghi ngờ đời người kia của Sở Thiên, lên tiếng chắc chắn: “Không sai, cô gái kia chính là Kiều Nghệ.”

Sở Thiên chưa kịp hỏi tiếp, anh ta đã đè bà vai gã xuống, hạ thấp giọng tiếp lời: “Tôi biết bây giờ anh có rất nhiều thắc mắc, nhưng mà ở đây người đông miệng nhiều, trước tiên nhẫn nhịn chút đi, sau nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh.”

Đầu óc hỗn loạn của Sở Thiên đã tỉnh táo hơn một chút nhờ lời nói của Cố Hựu Kỳ. Ánh mắt gã lướt qua Trần Tống nằm trên giường và người phụ nữ xa lạ đang nằm trên sàn nhà với sắc mặt tái nhợt và ánh mắt hung ác.

“Hai người này là ai?” Gã nhìn cái đuôi to khỏe màu xanh đậm kia của Trần Tống, mím môi hỏi.

Cố Hựu Kỳ kể lại tất cả mọi chuyện cho gã.

Bấy giờ gã mới biết những giống loài mới này đều do sở nghiên cứu cải tạo ra, phẫn nộ đến nỗi xung quanh cơ thể xuất hiện một màn sương đen dày đặc.

Cố Hựu Kỳ nhạy bén né tránh, nhưng quần áo vẫn bị làn sương đen ăn mòn chút ít.

“Shh, anh em, anh tỉnh táo lại đi! Tôi còn ở đây đó!”

Tiếng hét của anh ta kéo lý trí của Sở Thiên trở về, gã thu hồi dị năng hệ ăn mòn tràn ra, theo bản năng liếc nhìn về phía Kiều Nghệ.

Chỉ thấy cô được Thẩm Chi Hủ bảo vệ đằng sau lưng, đôi mắt đen nhánh tĩnh lặng kia của đối phương đang bất mãn liếc nhìn mình.

Trong lòng gã biết bản thân nóng vội, bèn lúng túng sờ sờ mũi. Chẳng qua khi liếc thấy người đàn bà xa lạ đang quan sát mình, gã biết người này chính là Hà Nguyệt Liên thì đột nhiên đi tới, bất ngờ túm cổ áo cô ta lên trước ánh mắt ngạc nhiên của cô ta, để Hà Nguyệt Liên đối mặt với mình.

“Cô chính là Hà Nguyệt Liên? Vân Trác Việt và Cao Nhược Lâm là tay sai của cô ư?”

Cô ta sửng sốt hồi lâu, nhìn sang Cố Hựu Kỳ, sau đó mới nhìn về phía Sở Thiên.

“Tôi còn đang nghĩ tại sao trong thời gian này không nhận được tin tức của mấy người Vân Trác Việt, thì ra các người đã giải quyết bọn họ rồi.” Hà Nguyệt Liên bật cười: “Cũng đúng, có Thạch Ngọc Cầm ở đây, hang Tiêu Tiền bắt tay với Cố Hựu Kỳ cũng là điều bình thường.”

 


Bình Luận (0)
Comment