Chương 605
Ngay từ khi Kiều Nghệ thốt ra câu đầu tiên, Thẩm Chi Hủ cũng biết cô muốn nói điều gì rồi. Bây giờ nghe xong lời của cô, anh bày ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.
Thấy cô nhìn chằm chằm mình, bàn tay đang đặt trên người hổ trắng lớn túm lấy lông hổ mẹ một cách lo lắng, Thẩm Chi Hủ vừa cảm thấy buồn cười, nhưng nhiều hơn là một nỗi đau lòng nhàn nhạt đang dâng lên. Anh theo bản năng muốn xoa xoa đầu cô, nhưng khoảng cách giữa cả hai hơi xa, anh chỉ có thể tiếc nuối vân vê ngón tay.
“Em nói không sai.”
“Chuyện sống lại mà tôi nhắc đến cũng không phải là nói đùa.”
(Thẩm Chi Hủ: Tôi ngả bài rồi.)
Thịch...
Thình thịch...
Thình thịch thình thịch...
Bởi vì lời này của Thẩm Chi Hủ, nhịp tim của Kiều Nghệ không nhịn được tăng nhanh tốc độ.
Quả nhiên, Người đẹp ốm yếu quả thật là người sống lại.
Vậy thì có phải giấc mơ mình thấy ngày hôm đó cũng là chân thật hay không?
Chỉ riêng một suy đoán như thế đã khiến hơi thở của cô chậm lại, nếu không phải cô đang kiềm chế bản thân, bàn tay đang nắm lấy lông hổ mẹ sợ rằng đã bị cô túm chặt rồi.
“Ngày đó anh muốn nói thật, đúng không?”
Đối với câu hỏi của Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ gật gật đầu.
“Thế thì tại sao sau đó lại từ bỏ?” Anh chưa kịp trả lời, cô lại tự mình lẩm bẩm: “Là bởi vì tôi ư? Sợ hù dọa tôi à?”
“... Đúng.”
Lúc ấy, anh thật sự cảm thấy Ngao Ngao vẫn còn quá nhỏ, không muốn kể cho cô nghe chuyện phức tạp như vậy. Vốn dĩ anh tưởng rằng có thể lấp liếm qua loa thế kia, không ngờ cô ngược lại nhớ kỹ việc này trong đầu.
Thẩm Chi Hủ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Nghệ, không nói rõ được tâm trạng của mình vào giờ phút này là gì.
Khi suy đoán của bản thân lại lần nữa được chứng thực, Kiều Nghệ bỗng nhiên im lặng không nói năng gì.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, ngay cả hổ mẹ chậm lụt và cây non mini cũng phát hiện ra sự khác thường của bọn họ. Cả hai nhìn Thẩm Chi Hủ, lại nhìn sang Kiều Nghệ, một hổ và một cây không rõ nguyên do, nhưng cũng không lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ quái này.
Vẫn là Kiều Nghệ hít sâu một hơi, mở miệng: “Người đẹp ốm yếu, anh hiểu sở nghiên cứu Tư Hoài như thế, có phải cũng...”
Cô còn chưa dứt lời, song Thẩm Chi Hủ cũng đã hiểu ý của cô, mặt mũi dịu dàng như nhớ ra việc gì đó mà dần dần trở nên lạnh lùng cứng rắn.
Kiều Nghệ chú ý đến điều này không nhịn được, chủ động đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên bàn tay rõ ràng lớn hơn của cô một vòng.
“Người đẹp ốm yếu ơi...”
Thẩm Chi Hủ theo thói quen nắm ngược lại tay cô, ánh mắt hơi khựng lại khi cảm nhận bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình hết sức mềm mại không xương. Anh theo bản năng muốn buông ra, chỉ là lúc bắt gặp vẻ lo lắng hiện lên trong tầm mắt của đối phương thì cố kìm nén lại, sức lực nắm tay cô siết chặt hơn một chút.
“Ngao Ngao, tôi không sao.”
Kiều Nghệ không nói gì, chỉ mím chặt môi.
Sao lại không sao được chứ? Nếu như không có việc gì, vì sao Người đẹp ốm yếu lại hắc hóa đến mức muốn hủy diệt thế giới được?
Nghĩ đến kiếp trước anh chắc chắn đã chịu đựng hành hạ vô nhân tính, vành mắt Kiều Nghệ đỏ lên.
Thẩm Chi Hủ trông thấy cảnh này thì trở nên luống cuống, muốn chạm vào đuôi mắt đỏ hoe của cô nhưng lại không dám. Trong phút chốc, anh ngược lại đã mất đi dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế thường ngày.
Cây non mini chứng kiến toàn bộ quá trình cũng bởi vì kích động mà len lén run rẩy lá cây của mình mấy lần.
Wow, thần chết vậy mà cũng có ngày hôm nay à?
Chậc chậc chậc...
“Ngao Ngao à, tôi thật sự chẳng sao cả.”
“Sao lại có thể ổn được cơ chứ?” Kiều Nghệ hung dữ trợn mắt nhìn anh, chỉ là đôi mắt cô đỏ hoe, hoàn toàn không có sức sát thương nào, trái lại giống như đang làm bộ đáng thương nũng nịu với người khác mà thôi.
Trái tim Thẩm Chi Hủ mềm nhũn, đáy lòng nảy sinh một tia cảm xúc khác thường. Tuy nhiên tình huống hiện tại không cho phép anh ngẫm nghĩ, bèn cười khổ với cô.