Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 606

Chương 606
“Ngao Ngao, kiếp trước tôi quả thực đã bị người của sở nghiên cứu bắt đi.” Lời vừa dứt, anh lập tức trông thấy trong mắt nhóc mỏng manh nào đó dâng lên nước mắt, vội vàng bổ sung thêm: “Có điều những thứ này đều đã qua rồi!”

“Vậy ư...?” Kiều Nghệ nỉ non một tiếng, vẻ mặt ngẩn ngơ, chỉ là chẳng mấy chốc cô đã lấy lại bình tĩnh, nói: “Người đẹp ốm yếu, anh có thể kể một chút chuyện kiếp trước của anh cho tôi nghe được không?”

Thẩm Chi Hủ ngẩn ra, ánh mắt chạm đến đuôi mắt càng lúc càng đỏ ửng của cô, lần đầu tiên không đồng ý với đối phương.

“Ngao Ngao, tất cả đều là quá khứ rồi.” Lần này, anh đưa tay ra chạm vào đuôi mắt của Kiều Nghệ.

Cũng không phải là anh không muốn kể, chẳng qua những chuyện đó đều đã qua rồi, nói ra cũng sẽ chỉ khiến Ngao Ngao đau lòng thôi.

Xem em ấy chỉ mới biết mình bị người của sở nghiên cứu bắt đi đã khó chịu thành ra thế này, nếu như biết cụ thể anh đã trải qua những gì, chẳng phải em ấy sẽ khóc đến chết hay sao?

Anh mới không nỡ để Ngao Ngao khóc đâu.

Chẳng qua cảm giác được người khác lo lắng, đau lòng này thật sự rất tốt.

Đáy mắt Thẩm Chi Hủ hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Tôi không, tôi cứ muốn biết đấy!”

“Ngao Ngao...!”

Anh cảm thấy nhức đầu khi thấy Kiều Nghệ bướng bỉnh như vậy.

Khí thế của cô yếu đi, hít hít mũi: “Thật ra thì anh không nói, tôi cũng có thể đoán được. Thủ đoạn của lũ súc sinh kia của sở nghiên cứu chẳng qua chính là mấy kiểu đó, nhốt người lại, rút máu, kiểm tra dị năng và tiến hành thí nghiệm cải tạo.”

Sắc mặt Thẩm Chi Hủ cứng đờ, không phản bác lại lời cô.

“Nói ra có lẽ anh không tin, tối hôm anh chuẩn bị ngả bài lại rút lui kia, tôi đã nằm mơ.” Kiều Nghệ dừng một chút: “Tôi mơ thấy tôi xuất hiện trong nhà giam của sở nghiên cứu, thấy anh gầy như da bọc xương. Sau đó anh bị một đám khoác áo blouse trắng đưa đến phòng thí nghiệm, trói lên bàn mổ, rồi những kẻ đó vô tình rút máu trong cơ thể anh ra.”

Theo lời kể nhẹ nhàng của Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ bất chợt dâng lên một nỗi hoảng sợ, cũng không phải anh bị giấc mơ của cô hù dọa, trái lại là sợ cô nằm mơ thấy nhiều hơn.

Suy cho cùng việc bị trói trên bàn mổ rút máu cũng không phải lúc anh cảm thấy khó chịu nhất, anh cũng không muốn để Ngao Ngao nhìn thấy dáng vẻ khó khăn nhất của mình.

“À, phải rồi.” Ánh mắt của cô nhìn về phía cổ Người đẹp ốm yếu, tay không nhịn được vươn tới, đầu ngón tay khẽ khàng chạm vào làn da trên cổ anh: “Người đẹp ốm yếu ở trong mơ cũng mang thiết bị ức chế dị năng ở đây.”

Trong khoảnh khắc đầu ngón tay của Kiều Nghệ chạm vào da thịt, trái tim Thẩm Chi Hủ giật mình. Cảm giác khác thường như thể lan tràn ra từ lúc bị chạm vào kia, khiến toàn thân anh hoàn toàn không thích ứng được.

“Ngao, Ngao Ngao à...” Anh gian nan mở miệng.

“Hả?” Cô chớp chớp mắt nhìn sang, vành mắt đỏ ửng lộ ra vẻ đáng thương.

Đầu óc Thẩm Chi Hủ thoáng cái đã trống rỗng, anh gượng gạo dời tầm mắt đi, nhẹ giọng hỏi: “Trừ điều này ra, Ngao Ngao còn nằm mơ được cái gì không?”

“Không có.” Kiều Nghệ lắc đầu.

Trái tim treo cao của anh buông xuống, thở phào nhẹ nhõm.

“Tất cả chỉ là mơ thôi, em đừng để ý.”

“Nhưng chẳng phải giấc mơ này là những gì anh đã trải qua kiếp trước ư?”

Lời phản bác của Kiều Nghệ khiến Thẩm Chi Hủ sửng sốt, tiếp đó cô mở miệng: “Ngoại trừ bị rút máu, đám súc sinh của sở nghiên cứu còn làm gì anh nữa?”

“Có phải bọn chúng cũng cải tạo anh hay không?”

Thẩm Chi Hủ im lặng không nói gì, nhưng trong đầu lại hiện lên những ký ức đau khổ. Đôi môi mỏng của anh mím chặt, màu môi hơi trắng bệch.

“Người đẹp ốm yếu...”

Anh ngước mắt nhìn về phía Kiều Nghệ đỏ hoe mắt, giơ tay lên sờ sờ gò má cô: “Ngao Ngao này, biết những chuyện đó sẽ chỉ khiến em càng khó chịu hơn thôi.”

Cho nên, em đừng tiếp tục tìm tòi khám phá nữa, có được không?

“Thế nên, người của sở nghiên cứu thật sự đã cải tạo anh đúng không?”

Thẩm Chi Hủ không phủ nhận, cũng không thừa nhận.

 


Bình Luận (0)
Comment