Chương 607
Thế nhưng, ở trong mắt Kiều Nghệ, điều này chính là thầm thừa nhận, quanh người cô hiếm khi dâng lên sát ý: “Là Hà Nguyệt Liên làm, phải không?”
Anh yên lặng gật đầu.
“... Tôi đi giết cô ta!”
Sự chán ghét của Kiều Nghệ đối với Hà Nguyệt Liên đã lên đến đỉnh điểm, sát ý lại nồng nặc hơn bao giờ hết.
Thẩm Chi Hủ thấy thế, ngoài kinh hãi còn hiện lên một tia tình cảm vô hình. Anh duỗi cánh tay dài ra, vội vàng ngăn Kiều Nghệ chuẩn bị xông ra ngoài lại.
“Buông tôi ra! Người đẹp ốm yếu, anh buông tôi ra!”
Kiều Nghệ giãy giụa.
Không còn cách nào, anh chỉ có thể ôm người vào lòng, để mặt cô vùi vào bả vai mình, một tay từ từ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hổ trắng nhỏ.
“Ngao Ngao, em bình tĩnh chút đi.”
“Hà Nguyệt Liên, sao cô ta dám?” Cô nhớ ra Trần Tống từng nói cũng chỉ có dị năng hệ trị liệu mới có thể sống sót từ thí nghiệm vô nhân đạo thảm thiết, con ngươi của cô thoáng hiện lên màu đỏ tươi.
“Người đẹp ốm yếu, anh không thức tỉnh dị năng hệ trị liệu, sao anh có thể sống sót sau khi bị cải tạo chứ?”
Thẩm Chi Hủ sửng sốt, có lẽ là không ngờ Kiều Nghệ đang tức giận còn có thể nghĩ đến điều này.
Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, ánh mắt nhìn ra xa.
“Trong sở nghiên cứu có mời chào dị năng giả hệ trị liệu, mỗi một dị năng giả hệ trị liệu đều sẽ ‘chăm sóc’ những vật thí nghiệm sau khi cải tạo, cho đến khi bọn họ khôi phục lại như thường.”
Chẳng qua sau khi cải tại, rất ít người có thể chấp nhận sự khác thường của cơ thể, không phải phát điên thì cũng là chết.
Nếu như không phải lúc đó anh liều mạng một hơi, muốn kéo toàn bộ sở nghiên cứu xuống địa ngục, sợ rằng anh cũng đã chết rồi thì phải?
Nghĩ đến đây, anh khẽ vuốt ve sau lưng Kiều Nghệ.
Cô yên tĩnh lại, lặng lẽ tựa vào đầu vai của Người đẹp ốm yếu, nước mắt lăn dài từ vành mắt xuống.
“... Người đẹp ốm yếu ơi.”
Anh nói hời hợt như thế, có điều thực ra những gì đã trải qua lại đau khổ gấp trăm ngàn lần!
Trái tim của Kiều Nghệ giống như bị một bàn tay bóp chặt lấy, đau đến nỗi cô không thể thở nổi.
“Ngao Ngao đừng khóc, em khóc thì tôi sẽ đau lòng.”
“Nhưng tôi cũng đau lòng anh mà.”
Bây giờ, cô cuối cùng cũng biết tại sao Người đẹp ốm yếu lại muốn hủy diệt thế giới rồi. Cái thế giới bẩn thỉu này nên bị hủy diệt hết đi!
Lồng ngực Thẩm Chi Hủ hơi nghẹn lại, theo bản năng ôm chặt người trong lòng.
Thật lâu sau, hai người cũng không lên tiếng.
Vẫn là tâm trạng Kiều Nghệ bình tĩnh lại, nhẹ nhàng cọ cọ vào vải quần áo trên vai Người đẹp ốm yếu lau nước mắt đi, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Người đẹp ốm yếu, đợi chúng ta biết được điều muốn biết từ chỗ Hà Nguyệt Liên rồi, để cho cô ta nếm thử mùi vị ‘tuyệt vời’ sau khi bị cải tạo chứ nhỉ?”
Chẳng phải cô ta rất vui vẻ làm thí nghiệm cải tạo ư? Thế thì để bản thân cô ta cũng trải nghiệm thí nghiệm đó đi!
Đôi mắt của Kiều Nghệ hiện lên vẻ lạnh như băng: “Có Trần Tống ở đây, Hà Nguyệt Liên sẽ không chết đâu. Với lại, tôi tin cậu ta cũng rất sẵn lòng tự mình cầm dao đó!”
Thẩm Chi Hủ vội vàng kéo người trong lòng ra, thấy vẻ lạnh thấu xương rõ ràng trên mặt cô, trong lòng cảm thấy không nói nên lời.
“Ngao Ngao đừng như vậy.”
“Tôi thế nào hả? Tôi chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi!” Dứt lời, cô còn hung dữ trợn mắt nhìn Người đẹp ốm yếu: “Sao nào? Anh đau lòng à?”
Lời vừa dứt, cô cảm nhận được gò má đau nhói, là anh nhanh chóng đưa tay véo gò má cô.
“Ngao, đau quá đi!”
“Em biết đau là được rồi, nói năng lung tung gì đấy?” Thẩm Chi Hủ tức giận lườm hổ trắng nhỏ.
Cả đời này, người có thể khiến anh đau lòng chỉ có con nhóc trước mặt này, em ấy lại còn dám nói mình!
“Hừ hừ, dù sao anh cũng không nên ngăn cản tôi!”
“... Tôi biết rồi.” Thẩm Chi Hủ bật cười, vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào gò má bị mình véo đến đỏ lên.
Anh nên rất vui vẻ, bởi vì hổ trắng nhỏ muốn trút giận cho mình. Tuy nhiên anh lại không muốn vui mừng, bởi ở trong mắt anh, cô là người sạch sẽ, không nên dính vào những chuyện bẩn thỉu này.