Chương 609
“Rống!” Bé con muốn nói cho cậu ta thì cứ nói đi.
Kiều Nghệ đối diện với đôi mắt giống y hệt mình kia của hổ mẹ, im lặng hồi lâu. Cuối cùng trước ánh nhìn chăm chú của mẹ, cô ngồi bật dậy ngay lập tức.
“Con nghĩ xong rồi!”
“Con phải đi tìm Người đẹp ốm yếu!”
Dứt lời, cô xoay người xuống giường, lúc hào hứng chuẩn bị đi tìm Thẩm Chi Hủ, cái đuôi của hổ mẹ lại bất ngờ quấn lấy cổ tay cô.
“Hả?”
Kiều Nghệ mờ mịt, theo bản năng nhìn sang.
“Mama, sao vậy ạ?”
Móng vuốt của hổ trắng lớn chỉ vào váy ngủ trên người nhóc con.
Cô thuận thế cúi đầu, nhận ra mình không mặc đồ lót thì thoáng cái đã đỏ bừng mặt mũi.
“Khụ khụ, con quên mất cái này.” Kiều Nghệ lập tức mặc nội y vào, ánh mắt liếc nhìn hổ mẹ nằm sấp trên giường đang nhìn mình, mỉm cười nhẹ nhàng.
Lúc trước cô chỉ thuận miệng nói với hổ mẹ một lần về tầm quan trọng của việc con gái loài người mặc đồ lót, không ngờ hổ mẹ không những còn nhớ, hôm nay còn nhắc nhở mình. Nó thật là giỏi quá đi mất.
Nghĩ đến đây, cô thay đồ lót xong thì đột nhiên tiến tới ôm lấy cổ hổ mẹ, sau đó hôn một cái lên trán nó.
“Mama, con đi đây, mẹ ngủ trước đi nha, không cần đợi con về đâu!”
Nói xong, Kiều Nghệ mang dép lông xù ra khỏi cửa.
Hổ mẹ đưa mắt nhìn nhóc con rời đi, móng vuốt nhẹ nhàng sờ nơi được cô hôn lên, đôi mắt hổ màu xanh nhạt mềm mại như nước.
...
Căn phòng ban đầu của Thẩm Chi Hủ đã nhường cho Trần Tống, bây giờ anh đang ở phòng đối diện Kiều Nghệ.
Chẳng bao lâu sau, cô đã gõ cửa phòng đối diện.
Có điều vừa mới gõ cửa xong, Kiều Nghệ lập tức hối hận.
Bởi vì tận thế không có gì để giải trí nên mọi người đều ngủ rất sớm, cô cũng thế. Chẳng qua lúc trước lăn qua lộn lại trên giường giằng co một lúc lâu, hiện tại cũng đã hơn mười một giờ rồi, Người đẹp ốm yếu hẳn là đã ngủ rồi phải không?
Cô xoắn xuýt cắn môi, lúc đang chuẩn bị về phòng thì một tiếng răng rắc vang lên, cửa mở ra. Thẩm Chi Hủ mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu đen xuất hiện trước mắt cô.
Khoảnh khắc Kiều Nghệ thấy rõ anh, cả người đều ngẩn ngơ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Người đẹp ốm yếu mặc đồ ngủ tơ tằm, hôm nay bỗng nhiên bắt gặp, suýt chút nữa đã rung động bởi sắc đẹp của anh. Nhất là khi nút áo ngủ của Thẩm Chi Hủ vẫn chưa cài xong, cổ áo lỏng lỏng lẻo lẻo lộ ra một đoạn xương quai xanh, nhờ màu đen làm tôn lên mà xương quai xanh kia có vẻ vừa tinh xảo lại hấp dẫn.
Ừng ực...
Cô vô thức nuốt nuốt nước miếng.
“Ngao Ngao?”
Thẩm Chi Hủ có chút ngạc nhiên khi thấy người đến là Kiều Nghệ. Bởi vì giờ này cô đã ngủ say rồi, đâu ngờ rằng lúc này cô vẫn thức, còn đến tìm mình.
“Ờm, Người đẹp ốm yếu, anh vẫn chưa ngủ à?”
“Sắp rồi, em tìm tôi có việc gì sao?” Thẩm Chi Hủ cẩn thận quan sát cô một lúc, thấy hai mắt cô trong veo, không có vẻ mơ hồ khi vừa mới tỉnh ngủ cũng biết cô chưa ngủ.
“Ừ, tôi có thể vào trong nói với anh được không?”
Suy cho cùng điều cô muốn nói là bí mật lớn nhất của mình.
“Tất nhiên rồi, em vào đi.”
Thẩm Chi Hủ nghiêng người nhường đường cho Kiều Nghệ, đợi sau khi cô vào rồi, anh tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Sao hơn nửa đêm rồi còn đến tìm tôi? Em có chuyện gì gấp ư?”
“Ừm, cũng không tính là việc gấp gì.” Cô ngồi trên ghế sô pha, gãi gãi gò má.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy dáng vẻ xoắn xuýt này của cô rất đáng yêu, khẽ cười một tiếng rồi lấy một hộp sữa tươi từ trong không gian ra định đưa cho cô, lại thấy đối phương xua tay từ chối.
“Không uống đâu, tôi đã đánh răng rồi.”
Anh hiểu ra, đổi sữa bò thành nước suối.
Lần này Kiều Nghệ không khước từ, nhận lấy nước suối mở nắp chai ra, sau đó nhấp một ngụm để thông họng.
Thẩm Chi Hủ cũng ngồi xuống đối diện cô, thong thả đợi hổ trắng nhỏ mở miệng.
“Khụ, thật ra tối nay tôi đến là muốn nói một bí mật cho anh biết.” Một lúc lâu sau, Kiều Nghệ mới sắp xếp xong lời nói, chầm chậm lên tiếng.