Chương 610
Con ngươi của anh khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.
Bí mật? Ngao Ngao có thể có bí mật giấu mình à?
Không ngờ anh vừa mới để lộ ra một tia biểu cảm này đã bị Kiều Nghệ nhạy bén phát hiện, cô lập tức giận dữ nói: “Nè, Người đẹp ốm yếu, vẻ mặt này của anh là gì đấy? Chẳng lẽ tôi không thể có bí mật à?”
Bộ dạng xù lông dữ dằn này khiến Thẩm Chi Hủ nhớ lại lúc cô vẫn còn là hổ con, hồi đó cô cũng dễ thương như vậy.
Đôi mắt đen nhánh của anh ngậm ý cười, chỉ không nói gì, nhưng ánh mắt mỉm cười kia vẫn khiến Kiều Nghệ không nhịn được thu hồi khí thế hung hăng.
“Khụ, anh không tò mò, tại sao lúc tôi vừa mới gặp anh đã biết những thứ như thuốc men kia ư?”
Chân mày của anh khẽ nhướng lên: “Chẳng phải Ngao Ngao sinh ra đã biết hết hả?”
“...”
Khụ, nói như vậy ngược lại cũng không có sai, có điều ấy à...
“Thật ra tôi có ký ức của kiếp trước.” Thấy Người đẹp ốm yếu ngẩn người bởi vì một câu nói của mình, Kiều Nghệ hài lòng tiếp lời: “Kiếp trước tôi là con người, tên là Kiều Nghệ, trước khi chuyển kiếp là hai mươi tuổi, là một sinh viên đại học.”
Cho nên, tui cũng không phải đồ mù chữ được chưa!
Dù cho Thẩm Chi Hủ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, anh cũng không ngờ rằng hổ trắng nhỏ mình nuôi là chuyển kiếp, còn có ký ức của kiếp trước.
Chẳng trách, chẳng trách em ấy biết thuốc men, không học kiến thức giáo dục mầm non với Đại Bạch, lại còn thỉnh thoảng lộ ra những cảm xúc như mắc cỡ của con người.
Giờ phút này, đủ loại nghi vấn lúc trước giống như được vén tấm màn mây mù, làm cho anh sáng tỏ hiểu thấu.
“Thì ra là như vậy...” Thẩm Chi Hủ thấp giọng lẩm bẩm một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Kiều Nghệ có thêm chút phức tạp. Sau đó anh giống như nghĩ đến điều gì, bất chợt bật cười: “Chẳng trách em không muốn gọi anh là anh trai.”
Cô suýt chút nữa cười ngất, trọng tâm chú ý này hình như sai sai thì phải?
Cô lập tức phồng hai gò má lên: “Đó là đương nhiên, dù sao kiếp trước tôi cũng hai mươi tuổi, cộng thêm số tuổi chuyển kiếp nữa là hai mươi mốt tuổi mà.”
“Người đẹp ốm yếu, anh còn chưa qua sinh nhật, còn chưa tính là hai mươi mốt tuổi thật sự đâu! Nếu đã như vậy, chúng ta chính là bạn cùng trang lứa, sao tôi có thể gọi anh là anh trai được?”
Nghĩ đến một tiếng anh trai ngày đó mình gọi đối phương, lỗ tai Kiều Nghệ hơi nóng lên.
“Ngao Ngao, em nói thế nào cũng không đúng rồi.”
“Tại sao lại không đúng chứ?”
“Nếu phải tính cả tuổi tác của kiếp trước, kiếp trước tôi tính đi tính lại cũng sống đến hai mươi bảy tuổi, không tính là tuổi của kiếp này, thế nào cũng lớn hơn em, bảo em gọi một tiếng anh trai cũng không quá đáng.” Thẩm Chi Hủ thấy Kiều Nghệ cứng ngắc tại chỗ như một tảng đá nứt, anh mỉm cười xấu xa, còn ác ý bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa... Ngao Ngao à, em trông không giống như hai mươi mốt tuổi.”
Kiều Nghệ tưởng rằng anh đang nói vẻ bề ngoài của mình, không phục đáp trả: “Tôi sẽ lớn lên.”
Nói xong, cô chú ý đến ánh mắt chế nhạo của Người đẹp ốm yếu, liền biết ngay anh nói bóng nói gió, giận đến mặt đỏ rần.
“Anh nói tôi ngây thơ á?”
Thẩm Chi Hủ nhướng mày: “Không có nha, là bản thân em nói đó.”
Cô trợn mắt nhìn anh, thật ra cô có thể cảm nhận được tính tình hiện tại của mình yếu ớt hơn trước đây rất nhiều, tâm lý cũng trẻ ra không ít. Có lẽ là bởi vì sau khi đến thế giới xa lạ này, đầu tiên có hổ mẹ cưng chiều và bảo vệ, sau này có Người đẹp ốm yếu nuôi dưỡng sủng ái, cho nên cô mới có thể được nuôi thành như bây giờ.
Cô cũng không ghét thay đổi như vậy, thậm chí rất biết ơn khi có hổ mẹ và Người đẹp ốm yếu bầu bạn bên cạnh. Cho dù thế giới này có nguy hiểm đi nữa, cô cũng có người thân, có người muốn bảo vệ.
Một hồi lâu sau không thấy cô mở miệng, Thẩm Chi Hủ tưởng rằng hổ trắng nhỏ tức giận. Lúc anh đang do dự có nên nói xin lỗi hay không, lại thấy cô bỏ qua cơn giận vừa rồi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị không ít.