Chị Đây Xuyên Thành Hổ Con Nuôi Boss Phản Diện (Xuyên Sách)

Chương 615

Chương 615
Tuy nhiên sự thay đổi này rất nhanh, không ai nhận ra sự khác thường của anh.

“Em sao vậy?”

Câu hỏi vừa thốt ra cũng là lúc anh đi tới bên cạnh Kiều Nghệ, vừa văn ngăn chặn tầm mắt nhìn tới của Đường Hạo Nguyên.

Cô vốn muốn tố cáo, thế nhưng nghĩ đến địa điểm không thích hợp, đành nhẫn nhịn lại.

“Không có gì, chúng ta trở về thôi, tôi đã mua bữa sáng xong rồi.”

Nói xong, cô còn quơ quơ tiểu long bao trong tay.

Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, chủ động nhận lấy tiểu long bao, một tay khác rảnh rỗi được Kiều Nghệ tự động nắm lấy.

Đây là hành động theo bản năng của cô, hoàn toàn không cảm thấy có gì không đúng. Trái lại trong lòng Thẩm Chi Hủ khẽ nhúc nhích, ánh mắt lướt qua hai tay nắm lấy nhau của hai người, đáy mắt lóe lên một tia khác lạ.

“Đi thôi.”

Thẩm Chi Hủ đè suy nghĩ xuống, dắt Kiều Nghệ rời đi.

Bên kia, Đường Hạo Nguyên nhìn đăm đăm vào hai người đang nắm tay nhau rời đi, nếu không phải Tưởng Văn Sinh ở bên cạnh ngăn cản, cậu ta cũng sắp xông đến tách cả hai ra rồi.

Đây chính là người đẹp nhỏ mà cậu ta khó khăn lắm mới vừa ý, sao có thể để người khác chấm mút chứ?

“Chú Tưởng!” Đường Hạo Nguyên tức giận nhìn ông ta.

“Cậu ráng nhịn chút nữa đi.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Tưởng Văn Sinh lại nhìn về phía bóng lưng của Thẩm Chi Hủ.

Là ông ta nhìn nhầm rồi ư? Tại sao ông ta luôn cảm thấy người đàn ông tuấn tú đó có chút quen mắt.

“Được! Tôi nhịn! Có điều trong vòng một ngày tôi muốn biết thông tin về người đẹp nhỏ kia!”

Tưởng Văn Sinh ừ một tiếng, trong lòng cũng nảy sinh bận lòng về người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh cô gái kia.

...

Lúc bọn họ sắp trở về biệt thự, Kiều Nghệ không nhịn được kể lại chuyện vừa mới xảy ra cho Người đẹp ốm yếu.

Thẩm Chi Hủ nghe xong, đôi môi mỏng không vui mím chặt lại.

“Cần tôi trả thù cho em không?”

Lúc ấy, anh đã cảm nhận ánh mắt của người kia nhìn Kiều Nghệ không ổn, bây giờ nhớ lại thì thấy không thoải mái. Trong lòng anh dâng lên một tia sát khí, muốn móc đôi mắt kia ra.

Kiều Nghệ sửng sốt, nhẹ nhàng kéo kéo tay anh.

“Bỏ đi, căn cứ Đông Nam lớn như vậy, có lẽ sau này không gặp phải đâu.”

Vậy à?

Thẩm Chi Hủ không phản bác, ở nơi cô không nhìn thấy, con ngươi đen nhánh tối đi mấy phần.

Hai người tay trong tay trở về biệt thự, vừa mới vào cửa, cả ba đã thấy Sở Thiên ngồi trong phòng khách.

Gã nhìn thấy đoàn người Thẩm Chi Hủ, rất nhanh, tầm nhìn đã dán chặt vào hai tay đang nắm lấy nhau của bọn họ.

Quả nhiên, Thẩm Chi Hủ chính là kẻ mặt người dạ thú! Anh ta thật sự ra tay với em ấy rồi!

Kiều Nghệ không để ý đến sự bất thường của gã, thấy tầm mắt gã nhìn xuống thì tưởng rằng gã muốn ăn tiểu long bao, bèn nói: “Tiểu long bao đó, anh muốn ăn à?”

Sở Thiên lắc lắc đầu, lúc ngước mắt lên liền nhìn lướt qua Thẩm Chi Hủ với vẻ lên án.

Anh thấy vậy, chỉ cảm thấy hôm nay Sở Thiên kỳ kỳ quái quái, cũng không muốn ăn sáng ở phòng khách, cho nên đã dắt Kiều Nghệ lên lầu.

Trên đường, Sở Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào “cặp đôi” này.

Cho đến khi hai người bọn họ lên lầu, cô mới nhỏ giọng nói: “Người đẹp ốm yếu này, anh có cảm thấy hôm nay Sở Thiên là lạ không.”

Ánh mắt nhìn cô và Thẩm Chi Hủ hình như đằng đằng sát khí, rõ ràng trước khi cô ra ngoài, anh ta vẫn còn rất bình thường mà.

“Có thể là do đến tháng, đừng để ý đến gã.”

Kiều Nghệ: “...”

Oh, Người đẹp ốm yếu lại nói Sở Thiên như thế, đúng là nham hiểm!

Con ngươi cô đảo quanh, cố ý mở lời: “Đây chẳng phải chứng tỏ Người đẹp ốm yếu anh cũng có mấy ngày đó à?”

Thẩm Chi Hủ không ngờ lại tự đào hố chôn mình, anh khựng lại, giả vờ như không nghe hổ trắng nhỏ nói gì mà dẫn người về phòng của cô.

Thấy vậy, Kiều Nghệ cười trộm.

Người đẹp ốm yếu cũng có một ngày chịu thiệt thòi, hiếm lạ nha!

(Sở Thiên: Mặt người dạ thú, mặt người dạ thú mà!

Thẩm Chi Hủ: ???)

Từ sau khi bọn họ bắt Hà Nguyệt Liên về, Cố Hựu Kỳ vẫn bận rộn nhiều việc, Kiều Nghệ gần như chưa từng nhìn thấy bóng dáng anh ta ở trong biệt thự.

 


Bình Luận (0)
Comment